Lạm phát – 2 từ mà nếu cách đây 7-8 năm thôi, người ta có nói chắc tôi cũng không hiểu, còn bây giờ thì đến đứa trẻ nít 10 tuổi cũng nghiêm mặt mà nói với một giọng rất nghiêm trọng rằng: “đồ chơi đó bây giờ mắc lắm rồi, lạm phát mà…”. Chắc tại chúng nghe cha mẹ chúng than thở thế.
Lạm phát gieo nỗi u buồn lên những gương mặt người cha vì lo toan mọi khoản chi phí hàng tháng, lên gương mặt những người mẹ vì lo vun vén từng đồng rau đồng cá, bịch xà bông hay chai xì dầu, và lên cả những gương mặt trẻ thơ ăn chưa no lo chưa tới, vì chúng chẳng những bị cắt giảm hết các khoản đồ chơi xa xỉ, những bữa đi ăn hàng quán, mà còn nghe bố mẹ than thở vì tiền học thêm cũng “tăng giá”, chắc phải cho chúng nghỉ học thêm, ở nhà bố mẹ kèm, mặc cho cô giáo ở trường có thể cho con mình vào diện “đặc biệt” của lớp.
Kỳ lạ một điều, khi có lạm phát thì cái gì cũng tăng giá, tăng đồng loạt, từ những thứ xa xỉ nhất mà nghe có vẻ nó chẳng ăn nhập gì với cuộc sống của người dân lao động nghèo, như: giá vàng tăng, giá Dolla tăng, giá đất tăng..., đến những thứ đặng để đừng ai cũng phải dùng đến: giá xăng tăng, giá điện tăng, giá gạo thịt cá muối mắm, tất tần tật. Nhưng rồi sau đó lại chẳng nghe ai nói đến chuyện chi phí được giảm giá do lạm phát đã được kiềm chế, như tiền học phí, học thêm, giá thuốc men vân vân… thì không bao giờ có chuyện tăng rồi sẽ giảm.
Mọi thứ thì theo lạm phát cứ ngày càng tăng giá, còn con người thì theo đó mà cũng... ngày càng mất giá.
“Họa vô đơn chí”, cái họa vật giá leo thang đồng tiền mất giá đổ ập lên tất cả mọi người, không trừ kẻ đi xe hơi hay người chạy xe đạp, vì ai cũng phải ăn và ai cũng phải mặc, nhưng cái sự đời đáng buồn là cái họa với người nghèo bao giờ nó cũng nặng nề hơn tầng lớp khá giả. Cái quyết định cấm xe 3 bánh, xe 3 bánh tự tạo đã bóp nghẹt nốt chút hơi thở cuối cùng của những người bần cùng nhất trong xã hội, như những người đã đứng trên ghế, đút đầu vào thòng lọng và người nào đó vừa đá đổ cái ghế họ đứng, thoi thóp ngoi ngóp trong cái nghéo cái túng, chỉ mong chờ có ai đó đưa tay đỡ lấy họ, hoặc cố gắng để bám víu được vào cái bậc nào đó mà giữ cho sợi dây thòng lọng của khó nghèo đừng bóp nghẹt sự sống của họ.
Những người vốn đã nghèo “ăn bữa nay lo bữa mai”, may mắn có được một cái “nghề” là nguồn thu nhập lương thiện duy nhất, như: mua ve chai, bán trái cây dạo, mua sắt vụn… thôi thì từ nay cũng phải giải nghệ, hoặc phải gồng mình chịu cực nhiều hơn nữa khi chuyển sang đi bộ, hoặc dùng xe đạp mà không thể gắn thêm cái dù để che mưa che nắng như khi họ dùng xe ba bánh. Đàn ông mất nghề mua sắt vụn thì chuyển qua chạy xe ôm, mà giá xăng tăng đau tim thế này thì chắc người ta cũng hạn chế đi xe ôm, thà đi bộ hoặc tự mình chạy. Rồi chắc sẽ đến đánh nhau vì giành 1 người khách. Đàn bà phụ nữ mất nghề bán bánh, bán ve chai hay trái cây dạo thì chỉ còn cách chuyển qua bán vé số để mà cố giữ lấy chút lương thiện. Làm người lương thiện xem ra khó hơn làm người không lương thiện !!
Nghĩ mà xót xa …