Jan 21, 2009

Về quê


Về quê! Dẫu là về trong tâm tưởng cũng là về...


Chiều qua đứng trên balcon, bất giác nghe đâu đó văng vẳng tiếng nhạc hòa tấu bài "Về Quê" của Phó Đức Phương. Tiếng đàn bầu, tiếng sáo, tiếng đàn tranh, đàn nhị, tiếng phách- tất cả âm thanh của những loại nhạc cụ dân tộc ấy hòa vào nhau nghe da diết làm sao. Chợt thấy mình cũng nhớ quê, nhớ như người xa quê lâu năm chưa về...



Hưng Yên - cái tên mới đẹp và gần gũi làm sao, một miền quê chưa bao giờ đặt chân về một lần, mà như thấm đượm vào từng giọt máu trong cơ thể một niềm yêu thương kỳ lạ. Mẹ kể: Hưng Yên nhiều nhãn lắm, nhãn ở khắp mọi nơi: đầu làng có nhãn, nhà nhà có nhãn, sân đình - chùa có nhãn, ngoài đồng mông quạnh cũng có nhãn... mùa nhãn nở hoa, hương nhãn vương khắp nơi: trong vườn, trong sân, trong nhà, trong bếp, trong cả tóc người con trai con gái vùng nhãn.



Như mẹ vẫn kể, nông thôn miền Bắc đẹp và yên bình lắm: có cây đa đầu làng với hàng nước chè núp bóng râm mát, có cổng làng, đình Thành Hoàng, có con đê dài, có những cánh đồng xanh mướt và chín vàng vào mùa gặt, buổi trưa có tiếng gà gáy, tiếng tre sột soạt... Giờ đã hiểu được tại sao những người xa quê lại thường mang nỗi lòng nhớ quê hương tha thiết đến thế!



"Nước qua cầu thời gian trôi mau.



Nơi bền lâu là nơi lắng sâu.



Thiếu quê hương ta về đâu?!...." (bài hát "Về Quê" của Phó Đức Phương)



Như những người trẻ có thể yêu nhau qua internet, trao đổi thư từ mà chưa một lần gặp mặt, qua lời kể của mẹ của ba và những trang sách được học từ thưở tiểu học, tôi cũng yêu quê ba quê mẹ như đã từng sống ở nơi đó trong quảng đời ấu thơ vậy. Nhắm mắt lại là có thể thấy tất cả những hình ảnh thân thương nhất của một vùng quê, hít thấy cả không khí trong lành và nghe được cả tiếng gà gáy trưa, tiếng mõ trâu lóc cóc. . . Để rồi khi mở mắt ra, lại thấy những tòa nhà kín cổng cao tường, chỉ còn nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi và không khi ô nhiễm. Như tỉnh giấc sau một cơn mơ đẹp mà vẫn còn nuối tiếc...



Lâu lâu, nhà lại có khách - vài người thân thuộc ở quê vào chơi. Họ đến, đem theo vào cả trong nhà cái không khí của quê nhà: nào bánh đậu xanh, bánh cốm, bánh đa khô (để nấu như nấu hủ tíu), long nhãn... những thứ quà thân tình và quen thuộc của người nhà quê miền Bắc vào Nam. Người nhà quê "ăn to nói lớn", mỗi lần nhà có khách từ quê vào là không gian lại rộn rã như ngày Tết, tiếng cười chen tiếng nói ồn ã hơn cả nhà có Đám Cưới. Rồi nào là kể những kỷ niệm từ cái thưở mà "ba chúng mày còn ở truồng tắm sông, chăn trâu ở cánh đồng đầu làng Kim Động...", cái thưở mà "mẹ chúng mày suốt ngày đi trèo cây hái trái nhà người ta rồi bị bà ngoại lôi về quất cho một trận từ thằng anh tới con em..." . Những câu chuyện cứ được kể đi kể lại, từ ngày này sang tháng khác, mỗi người kể một kiểu khiến câu chuyện nghe mãi không chán. Để rồi sau khi khách về, lại thấy ba mẹ trầm ngâm rất lâu, rồi lặng lẽ đi thắp thêm nén nhang lên bàn thờ bà ngoại...



"Theo em anh thì về, nơi mẹ đưa nôi, nơi sáo diều chơi vơi, với dòng sông bên lở bên bồi...".



Bao nhiêu năm chưa một lần được ba mẹ đưa về quê. Ông ngoại, ông bà nội mất từ khi tôi còn nhỏ, nhỏ lắm. Cách đây chục năm, bà ngoại cũng mất. Thế là ba mẹ không còn mấy khi nghĩ đến chuyện về quê nữa ngoại trừ vài lần về tảo mộ ông bà. Chỉ mong có được một ngày, tôi có thể cùng người con trai mình yêu thương và chọn lựa, cùng nhau về thăm quê tôi, để tôi lại được say sưa kể với anh rằng "ngày ba em còn bé... ngày mẹ em còn nhỏ lắm, đã...."



Biết bao là kỷ niệm sẽ lại được kể lại...