
Người ta có thể sáng suốt trong nhiều vấn đề nhưng cũng “tâm thần” trong vài hoàn cảnh.
Việc mình không bao giờ mặc áo mưa là một ví dụ thế.
Chẳng thế mà đêm qua lại bị một trận cảm sốt hầm hập, nhưng cũng chẳng lạ gì, năm nào mà chẳng bị vài trận như thế, chả là năm nào mà chẳng có mùa mưa mà lị !!
Không phải là mình nghèo đến mức không có đủ tiền mua cái áo mưa, hay để quên áo mưa ở nhà. Chiếc áo mưa màu hồng xinh lúc nào cũng hiện diện trong xe mình cả, nhưng chẳng bao giờ nó được mình cho nó cái cơ hội được hoàn thành nhiệm vụ của nó là che chở bao bọc cho mình khỏi mưa lạnh.
Chiều qua có việc lên quận 1, lúc về lại gặp mưa lớn. Vừa bước ra khỏi cái cửa hàng, nhìn thấy trời mây đen vần vũ, gió hất bụi tung mù mịt đường, biết chắc là mưa không nhỏ, cũng mở cốp xe lấy cái áo mưa ra để lên trên xe, để mưa là có thể dừng lại mặc luôn. Nhưng đến lúc mưa ào ào như trút nước, mọi thứ mờ nhòe qua cặp kiếng cận đầy nước, thì lại như mọi lần: cắm đầu cắm cổ chạy, chẳng chịu dừng lại mặc áo mưa gì cả. Đến ngã tư dừng đèn đỏ, thấy 2 cô bé học trò run lẩy bẩy trong cái áo khoác che chung trên chiếc xe đạp mà mưa thì mỗi lúc một lớn. Thấy tội nghiệp. Lúc ấy cũng quên mất mình có áo mưa. Đến lúc đèn bật xanh, vô tình nhìn xuống xe, thấy áo mưa, nhớ ra, đưa cho 2 cô bé luôn. Hai cô bé ngơ ngác cám ơn, nhưng chắc trong đầu chúng cũng thoáng ý nghĩ “chị này tâm thần thật. Có áo mưa mà không chịu mặc”. Chợt mỉm cười, đúng là mình ngông thật, chẳng giống ai.
Chiều nay lại phải đi mua áo mưa thôi, áo mưa cho người ta mất rồi. Mùa này mưa nhiều, đi đâu cũng phải có áo mưa (cho nó yên tâm thế). Ha ha