Jun 9, 2009

Bạn là người giàu có !!



Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của anh bèn hỏi.


- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?



- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo - Chàng trai buồn bả nói.



- Nghèo ư ! Cháu là một người giàu có đấy chứ.



- Chưa ai nói với cháu như vậy cả, Cháu rất nghèo.



- Giả như ta chặc một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng tiền vàng, cháu có đồng ý không?



- Không ạ.



- Giả như ta chặc của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng tiền vàng, cháu có đồng ý không?



- Không bao giờ.



- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng tiền vàng, cháu thấy thế nào?



- Cũng không được.



- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng tiền vàng, để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?



- Đương nhiên là không.



- Cháu muốn giàu, vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng, để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?



- Cháu cảm ơn ông ! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.



Trong cuộc sống, thường rất nhiều người than thân trách phận mà không hiểu thật ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác.



Bạn hãy xem :



- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.



- Nếu bạn chưa bao giờ trải qua sự tàn phá của chiến tranh, đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn 500 triệu người trên trái đất này.



- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để chi tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao nhiêu người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.



- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu có trên thế giới.



- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống, và vẫn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.



- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nỡ một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.



- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.



- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn 2 tỉ người không thể đọc được trên trái đất này.



Sau khi đọc được những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mĩm cười :" Hóa ra, mình cũng là một người giàu có ".

Tiễn đưa ...


20 năm rồi mới lại ra nghĩa trang, tiễn đưa một người đến căn nhà cuối cùng của họ - huyệt mộ.


Vẫn biết rằng sống – chết là lẽ hiển nhiên, mà sao lòng vẫn không tránh khỏi những day dứt cồn cào: Bỗng nhiên một ngày, một người nào đó biến mất khỏi cuộc đời ta, không bao giờ ta còn trông thấy họ nữa!!



Bây giờ thì tôi đã hiểu được như thế, nhưng cách đây 20 năm (nói chính xác là 19 năm), trí óc non nớt của một con bé 7 tuổi là tôi hồi ấy làm sao hiểu được đến thế. Chiều hôm ấy, khoảng tầm 3-4 giờ, lúc ấy mẹ đang gội đầu cho ba chị em tôi, thì một người bà con hớt hải chạy đến báo tin Bác Đ. vừa mất, mẹ vội xối nước cho chúng tôi, rồi bỏ mặc chúng tôi tự chải đầu mặc quần áo, mẹ chạy vội sang nhà bác ấy (cách nhà chúng tôi khoảng 50m). Tối hôm ấy, mẹ dắt chúng tôi đến nhìn mặt bác ấy lần cuối trước khi người ta bỏ bác vào quan tài và đóng kín mãi mãi, mãi mãi, không bao giờ và không ai còn có thể trông thấy bác ấy một lần nào nữa…



Bác Đ là mẹ đỡ đầu của em gái tôi. Một người phụ nữ vô vàn nhân hậu. Lúc bác mất trông bác còn trẻ lắm, và rất đẹp – một nét đẹp đôn hậu với chiếc khăn quấn tóc quanh đầu như các cô các bà trong các vở chèo. Ngày ấy nhà tôi nghèo, nhà bác thì có phần đỡ hơn một chút bởi các con bác đều đã lớn và đi làm, không nheo nhóc như mẹ tôi, bởi thế bác rất thương chúng tôi, nhất là tôi và hai đứa em vì chúng tôi là những đứa nhỏ nhất. Tuy còn nhỏ và nhà nghèo, nhưng ba mẹ đã sớm dạy chúng tôi biết từ chối với những thứ quà người khác cho dù rất thích. Bác biết thế, nên những khi bác mua quần áo mới cho chúng tôi, bác thường phải bảo: “quần áo này là mẹ chúng mày mua đấy, bác mới ghé qua chợ, mẹ chúng mày gửi bác đem về đấy”. Thế thì chúng tôi mới chịu nhận. Những buổi trưa mùa hè, bác thường dắt chúng tôi sang nhà bác. Nhà bác có cái hồ nước xây thật to (có lẽ không to lắm, nhưng ngày ấy tôi còn bé quá nên thấy nó rất rộng lớn), tất cả các anh chị em chúng tôi đều xuống hồ ấy lội bì bõm cho mát… Thỉnh thoảng vào buổi trưa, canh lúc mẹ tôi vừa đi chợ về, bác lại sang, nói là xin miếng trầu để ăn, rồi bác và mẹ ngồi nói chuyện hàng mấy tiếng đồng hồ, vừa nói chuyện vừa quạt cho chị em tôi ngủ…



Những ngày ấy đã qua rồi, xa lắm rồi…!!! Gió đã thổi nó đi tận đâu tôi không biết nữa…



Từ hôm bác mất cho đến ngày đưa bác ra nghĩa trang, tôi không hề khóc. Tôi đã biết chết là gì đâu mà! Chỉ sau đó ít hôm, những buổi trưa không thấy bác đến nữa, giật mình nhớ đến hôm đám tang người ta bảo “bác chết rồi”, mới thấy buồn bã mất mát. Mãi sau đó, nghĩ đến bác lúc nào là tôi lại khóc lúc ấy.



Đến bây giờ ngồi viết những dòng này, mà vẫn thấy nước mắt lăn dài xuống má…



20 năm sau đó, tôi không đưa tiễn một người thân họ hàng nào ra tận nghĩa trang nữa, cho đến hôm nay. Người bác hôm nay mất do tuổi già, chỗ bác nằm tình cờ sao lại là hàng xóm sát bên của bác Đ mà tôi đã đưa tiễn ra nghĩa trang này 20 năm về trước. Bao nhiêu kỷ niệm vì thế mà sống dậy.



“Cuộc đời chung cuộc thế nào? Ngày tháng đếm được mấy mươi?!”

Một ngày Chủ Nhật vui vẻ (7/ 6/ 09)

Hôm qua là một ngày Chủ Nhật vui vẻ: các anh các chị tôi đưa lũ nhỏ về Củ Chi – Tây Ninh chơi.

Lần đầu tiên tụi nhỏ được về thôn quê, được tắm nắng, nghịch đất cát và hái trái cây, đào củ mì trong vườn… mà không bị ba mẹ cằn nhằn hay la rầy. Sau một ngày chơi đùa, tuy trông tụi nhỏ rất đen đủi và dơ dáy, lấm lem đất cát, nhưng tôi thích trông thấy chúng lúc này nhất, trông chúng thật sự khỏe mạnh và vui vẻ




(cậu “công tử Bột” mọi hôm giờ trông như trẻ con nông thôn chính hiệu)


(khệ nệ …


….. mỗi đứa “xí” một trái)





( cũng “xí” phần như ai!! )