" Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời
Để nhìn đời và để làm duyên …"
Cô bé 7 tuổi hồn nhiên cầm micro hát bài hát ấy giữa hội trường gần 40 người khách Singapore và vài người Việt. Những người nước ngoài không hiểu được ý nghĩa của bài hát, nếu họ hiểu, có lẽ họ sẽ không thể ngồi lắc lư người theo nhịp điệu nhịp nhàng của bài hát được, bởi vì … trên gương mặt xinh xắn của cô bé, dưới hàng mi dài cong vút, chỗ mà lẽ ra là hai con mắt đen nhánh trong veo lanh lợi thì lại là hai vật gì tròn tròn trăng trắng như hai viên bi chứ không phải là đôi mắt. Cô bé bị mù !!
Dường như Tạo Hóa thích trêu ngươi con người, thích tạo ra những nghịch cảnh, khi mà những người sinh ra đã không có khả năng trông thấy, lại là những người sở hữu những đôi mắt đẹp nhất.
Những đứa trẻ khiếm thị ở Trường Mù Nguyễn Đình Chiểu – mặc dù sinh ra Tạo Hóa chỉ ban cho các em những đôi mắt đục một màu trắng nhưng tâm hồn thì lại trong veo. Mỗi ngày các em đến trường để học hát, múa, học chữ và quan trọng nhất là để có môi trường hòa nhập – những người bạn “như nhau” ! Những món giải trí giữa giờ chỉ là chiếc xích đu quay vòng tròn hay lúc lắc đong đưa, các em vừa đong đưa vừa hát to “nào các bạn ơi lên tàu lửa chúng mình đi, đi đi khắp nơi xem cảnh đẹp quê ta …” !!
Các em có cảm thấy chạnh lòng không ?!
Khi tôi bảo một em nhỏ rằng cười tươi lên xinh lên để tôi chụp một tấm ảnh, nhưng tôi đứng xa xa và em thì đang quay mặt sang hướng khác, thay vì lại gần dìu dắt cô bé thì cái con người vô duyên của tôi lại bảo : “con quay mặt về phía cô nè…” khiến cho cô bé thay vì quay sang trái lại quay sang phải, cô bé có biết tôi đứng ở đâu ?!
Em có cảm thấy tổn thương không ?!
Người ta thường ít cảm thấy quý trọng những gì của mình mà vốn sinh ra đã có, và mọi người cũng có, vì nghĩ rằng nó là tầm thường quá, là lẽ hiển nhiên, là những gì tất yếu. Người ta thường chỉ quý trọng những gì người ta không có hoặc hiếm khi có được: một chiều cao lý tưởng, một dáng hình cân đối, một làn da trắng trẻo, một cái nhà cao tầng, một cái xe tay ga mắc tiền hay một cái iphone thời thượng… Có mấy ai nghĩ được rằng “ta hạnh phúc khi ta có đôi mắt trông thấy được, ta có tay để làm mọi việc và có chân để đi mọi nơi”?! Hiếm hoi lắm …
“Mẹ cho em đôi mắt tuyệt vời
Giữa dòng đời nhìn rõ đục – trong …”
Người ta thường mắng “có mắt như mù”, quả thật có những người như thế thật: Họ có thể nhìn thấy mọi thứ: một cô gái đẹp thoáng qua rất nhanh cũng vẫn kịp nghe tiếng mút chuột chọc ghẹo của họ, một ai đó vừa đánh rơi một vật giá trị họ cũng có thể nhanh chóng phát hiện và bỏ túi… vân vân và vân vân, nhưng lại không thể trông thấy một anh mù bán vé số đứng ở góc ngã tư Lê Đại Hành – 3/ 2 vào những buổi trưa để mà tránh anh. Họ ngang tàng dừng xịch xe ngay bên hông anh và bấm còi inh ỏi để anh lúng túng nép sát vô cột điện tránh, hơn là chậm chậm lách sang một bên tránh anh nếu không muốn mua.
Nhiều lắm những con người có mắt to sáng nhưng không có khả năng nhìn rõ đục – trong, phải – trái …
Sẽ thế nào khi một sáng ta thức dậy và phát hiện ta không còn trông thấy nữa?! Lúc ấy ta sẽ biết điều gì là quan trọng nhất !!!