Trở về Việt Nam đã hơn 1 tuần rồi, thế mà hôm nay mới có thời giờ rãnh rỗi để ghi lại vài dòng kỷ niệm về Bắc Kinh – Trung Quốc (kẻo để lâu quá lại quên hết các ấn tượng về chuyến đi ấy. Mới có 1 tuần mà cảm xúc đã “nguội” đi khá nhiều, để thêm tuần nữa chắc … không còn gì để viết !! )
Bắc Kinh là kinh đô của 6 triều đại phong kiến, nơi hàm chứa lịch sử văn minh Trung Hoa lâu đời và in đậm dấu ấn văn hóa độc đáo. Dù hơi thở hiện đại đã mang đến cho thành phố Bắc Kinh nhiều nét mới mẻ, song phía sau những tòa nhà cao tầng, những công trình kiến trúc hiện đại đồ sộ, những con đường rộng thênh thang... thì phong vị cổ xưa của Bắc Kinh vẫn còn thấp thoáng.
Tử Cấm Thành hay Cố Cung (theo cách gọi ngày nay), nằm ngay giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh , là cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh Trung Quốc. Diện tích Tử Cấm Thành là khoảng 720.000 m², gồm 800 cung và 8.886 phòng. Nhưng tôi lại đọc trong một số sách báo chép rằng: tổng số phòng của Tử Cấm Thành là 9.999 phòng ốc lớn nhỏ. Sở dĩ Tử Cấm Thành có số lượng phòng nhiều với một con số đặc biệt như vậy, là do theo người Trung Hoa xưa cho rằng: trên Thiên Đình là Cung điện của Ngọc Hoàng Thượng Đế có tất cả một vạn (10,000) phòng ốc lớn nhỏ. Còn dưới hạ giới, Vua tức là Thiên Tử (con trời), vì vậy số lượng phòng ốc trong cung điện của Vua chỉ kém Thiên Đình 1 phòng tức là 9,999 phòng. Theo một tài liệu thú vị khác đọc được trên internet, số lượng phòng ốc trong Tử Cấm Thành được tính như sau: Nếu một đứa trẻ mới sinh được nuôi trong TCT, mỗi ngày nó ở 1 phòng trong TCT, thì đến ngày nó tròn 27 tuổi mới ở hết trọn vẹn phòng ốc trong Tử Cấm Thành!!! (Tôi đã thử dùng cách này tình đi tính lại mà vẫn không ra được con số chính xác khớp hoàn toàn với con số 9,999 dù đã tính cả các năm Nhuận. Không hiểu ngày xưa họ tính thế nào?! -> đành phải bó tay )
Dù sao thì đây cũng là một công trình thực sự vĩ đại, do đó UNESCO đã xếp Cố Cung vào loại quần thể cổ bằng gỗ lớn nhất thế giới và được công nhận là Di sản thế giới tại Trung Quốc vào năm 1987.
Vạn Lý Trường Thành (có nghĩa là "Thành dài vạn lý") là bức tường thành nổi tiếng của Trung Quốc liên tục được xây dựng bằng đất và đá từ thế kỷ 5 TCN cho tới thế kỷ 16. Một số đoạn tường thành được xây dựng từ thế kỷ thứ 5 TCN, trong đó nổi tiếng nhất là phần tường thành do Hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc là Tần Thủy Hoàng ra lệnh xây từ năm 220 TCN và 200 TCN, nằm ở phía bắc xa hơn phần Vạn Lý Trường Thành hiện nay của Trung Quốc xây dưới thời nhà Minh, và hiện chỉ còn sót lại ít di tích (vì thế nhiều người nghĩ rằng Vạn Lý Trường Thành hoàn toàn được xây dựng chỉ dưới thời Hoàng Đế Tần Thủy Hoàng).
Tổng chiều dài của Vạn Lý Trường Thành tính đến thời điểm hiện tại đã được phát hiện là 8,850km (vừa phát hiện thêm 4,000 km Trường Thành. Các chuyên gia cho rằng những phần Trường Thành mới được phát hiện được xây dựng dưới Triều Đại nhà Minh).
Cấu trúc do con người xây dựng đồ sộ nhất thế giới này là nhằm bảo vệ biên giới phía bắc của đất nước Trung Hoa rộng lớn. Vạn Lý Trường Thành trên thực tế bao gồm nhiều đoạn tường thành và công trình bằng đất được bắt đầu xây dựng từ thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên và lần đầu tiên được kết nối với nhau dưới thời nhà Tần vào khoảng năm 220 trước Công nguyên.
Đến Vạn Lý Trường Thành vào những ngày cuối tháng 4, thời tiết lạnh (nhiệt độ ban ngày khoảng 10 - 14 độ C), trời nhiều gió. Nhìn từ trên Trường Thành, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo trong sương mù dù đã gần giữa trưa, xung quanh bốn bề toàn núi với rừng. Đứng trên Trường Thành, cảm giác của con người là thấy chông chênh, lạc lỏng, thấy mình quá nhỏ bé giữa thiên nhiên bao la bát ngát ...
Trên Vạn Lý Trường Thành có một thứ rất thú vị, người không biết sẽ không hiểu, tưởng là những vật bình thường vô nghĩa, đó là một dãy ổ khóa được bấm vào trong một sợi xích mắc dọc theo chân Trường Thành.
Dù ban đầu chưa được nghe người Hướng dẫn viên giải thích về điều này, nhưng tôi cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của nó, bởi khi nhìn kỹ các ổ khóa, trên tất cả các ổ khóa lớn nhỏ đủ kiểu ấy đều có khắc tên: một cái tên con trai và một cái tên con gái. Có ổ khóa còn khắc hình trái tim, hoặc hai cái tên khắc lồng vào nhau, hoặc thêm vài chữ đại loại như “mãi mãi”, “bất biến” hay “chân tình” gì gì đó… Trong ý thức người Trung Quốc, Vạn Lý Trường Thành không chỉ là một nơi để đến tham quan thưởng ngoạn, mà còn là một cái gì đó rất linh thiêng, tượng trưng cho “lâu dài”, “vĩnh cửu” và “bền chắc”. Vì vậy các đôi trai gái Trung Quốc khi yêu nhau họ thường dắt tay nhau lên đây, mang theo ổ khóa đã được chuẩn bị sắn, trên ổ khóa có khắc tên hai người, họ sẽ bấm cái ổ khóa ấy vào dây xích mắc dọc theo Trường Thành và sau đó quẳng chìa khóa đi thật xa vào không trung, với ý nguyện là: tình yêu của họ sẽ vững bền như Trường Thành và họ đã gắn kết với nhau như ổ khóa mắc vào xích, không có chìa khóa nào có thể tháo rời họ nữa!!!! (hay thật )
Tôi đã tiếc ngẩn tiếc ngơ vì đã không đem theo ổ khóa có khắc tên lên đây mà khóa. Lần sau nhất định sẽ có chuẩn bị thật chu đáo
!!!!
Di Hòa Viên là một cung điện với khuôn viên rộng lớn được xây dựng từ thời nhà Thanh, nằm cách Bắc Kinh 15 km về hướng tây bắc của Trung tâm Thủ Đô Bắc Kinh. Di Hòa Viên (nghĩa đen là "vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa") đến nay vẫn còn được bảo tồn tốt. Nơi đây nổi tiếng về nghệ thuật hoa viên truyền thống của Trung Quốc.
Di Hòa viên là một công viên nằm ở phía tây Bắc Kinh, diện tích khoảng 290 hécta, trong đó 3/4 là diện tích mặt nước. Đẹp nhất là Hồ Côn Minh với hàng liễu rũ bóng mát và mặt hồ trong vắt. Đây là khu vui chơi giải trí nổi tiếng dành riêng cho hoàng gia của các triều đại Trung Hoa.
Hồ Côn Minh trong Di Hòa Viên
Trên khắp các đường phố của Thủ Đô Bắc Kinh có rất nhiều công trình kiến trúc đồ sộ và cầu kỳ, tuy nhiên công trình kiến trúc tôi ấn tượng nhất là Sân Vận Động Quốc Gia Bắc Kinh.
Sân vận động quốc gia Bắc Kinh (Hay còn được gọi là Sân Vận Động Tổ Chim vì hình dạng của nó) là một sân vận động ở Bắc Kinh và hoàn thành vào tháng 3 năm 2008. Đây là sân vận động thi đấu chính của Thế vận hội mùa Hè khai mạc vào ngày 8 tháng 8 năm 2008. Từ năm 2002, chính phủ Trung Quốc đã mời các công ty khắp thế giới thi tuyển kiến trúc. Kết quả là các kiến trúc sư đọat Giải Pritzker Herzog & de Meuron hợp tác với ArupSport and China Architecture Design & Research Group đã được chọn làm tư vấn thiết kế kiến trúc cho công trình này.
Sân vận động này có sức chứa 100.000 khán giả trong thời gian diễn ra Thế vận hội nhưng sẽ sức chứa sẽ được giảm xuống còn 80.000 chỗ sau kỳ Thế vận hội này. SVD được xây bằng 36 km thép (đã kéo thẳng) với tổng trọng lượng 45.000 tấn. Chi phí xây sân là 3,5 tỷ Nhân dân tệ (tương đường 423 triệu USD).
Công trình có hình dáng như tổ chim tượng trưng cho cái nôi, gửi gắm niềm hi vọng vào tương lai của con người. Các nhà thiết kế nhận thấy họ chưa hề phải xử lí một chi tiết thừa nào của công trình, chỉ khi quyết định công bố kết cấu sân vận động Quốc gia ra bên ngoài thì hình dáng thiết kế được tạo nên hết sức tự nhiên như vậy.
Thật tiếc là vì đến đây hơi trễ, đã 5 giờ chiều nên không có thời gian để vào bên trong tham quan Sân Vận Động. Tuy nhiên tôi thật sự rất thích Quảng Trường phía trước SVD - nằm giữa Nhà Bơi Thủy Lập Phương và Sân Vận Động. Đó là một khoảng đất rộng mênh mông, rất sạch sẽ nằm trên cầu vượt, phía dưới là các lằn xe vẫn chạy. Người ta đến đây rất đông, để ngắm cảnh, để trò chuyện, để thả diều hoặc để trẻ con chạy giỡn thả diều. Ở đây tôi và 2 người bạn đồng nghiệp cùng đoàn đã tha hồ nô đùa chạy giỡn và làm kiểu để chụp hết cả pin của 3 cái máy chụp hình đem theo!! Nô đùa đến quên mất chồng con ở nhà (chị Mai), bay mất cả khăn choàng cổ dù trời rất lạnh và nhiều gió (Chi - cô bạn đồng nghiệp ngồi kế bên tôi trong văn phòng) và quên mất tổ tiên gia đình là gì !! (tôi ). Đã lâu, lâu lắm rồi, tôi mới tìm thấy được một nơi rộng rãi đến thế để tôi tha hồ chạy, chạy mãi, chạy ngang nhiên tung tăng giữa đường, ngồi bệt giữa đường... mà không sợ xe đụng...
Bắc Kinh Đồng Nhân Đường là hiệu thuốc - bệnh viện Đông Y lớn nhất và nổi tiếng nhất của Trung Quốc được sáng lập vào năm 1669, đời Khang Hy năm thứ 8. Đến nay, Bắc Kinh Đồng Nhân Đường vẫn là một trong những thương hiệu y học cổ truyền uy tín ở Trung Quốc. Tuy nhiên thuốc ở đây rất rất mắc (so với túi tiền của tôi. Hic hic ). Sau khi được các bác sĩ ở đây bắt mạch (cái này thì miễn phí), bác sĩ viết vào cái toa thuốc cho tôi … hơi bị nhiều bệnh (chủ yếu là nóng trong người và kinh mạch huyết áp không tốt) và bác sĩ cũng kê toa nhiều loại thuốc nên mua, tính sơ sơ chi phí thuốc cũng hết gần có… 2000 nhân dân tệ (gần 5 triệu 4 tiền VN)
!!! Tôi hỏi về Đông Trùng Hạ Thảo là một loại Đông dược nổi tiếng, trước khi sang Bắc Kinh đã chủ bụng tìm mua cho ba mẹ, nhưng loại thuốc đó quá mắc, vượt quá hầu bao mang theo, đành ngậm ngùi … cười trừ với chàng bác sĩ Trung Quốc đẹp trai !!!!
Những sản phẩm thủ công mỹ nghệ xinh đẹp, lộng lẫy, màu sắc rực rỡ có tên gọi là cảnh thái lam. Cảnh thái lam, sơn khắc, điêu khắc ngọc và điêu khắc ngà voi là 4 bông hoa lớn của mỹ thuật thủ công Bắc Kinh. Cảnh thái lam là tên gọi của sản phẩm mỹ nghệ dùng men tráng lên đồ đồng hoặc thiếc, ra đời năm Cảnh Thái, vua Minh Đại Tông. Nó dùng đồng, thiếc làm phôi, dùng các men màu sắc tô vẽ hoa văn. Đa số sản phẩm cảnh thái lam đều có hoa văn thích hợp dành cho Hoàng đế như long phụng, hoa mẫu đơn… Phong cách này ngày càng được phát triển và các sản phẩm ngày càng tinh xảo. Các nghệ nhân ngày nay có thể mở rộng sự tưởng tượng để sáng tạo ra nhiều tác phẩm mang hơi thở hiện đại.
Tất nhiên sản phẩm Cảnh Thái Lam rất mắc, một chiếc bình cao khoảng 1 m 8 đặt chễm chệ giữa sảnh tính gia sơ sơ cũng đã … 3 tỷ tiền VN. Nhưng do thói bon chen, em cũng kiếm được cho mình một cái vòng tay nhỏ nhỏ xinh xinh giá tương đối để làm kỷ niệm. hí hí (đi chơi ngoài mua quà về cho mọi người, cũng phải có gì đó cho mình chứ !!!)
Ngoài thuốc, nghệ thuật điêu khắc Cảnh Thái Lam, điêu khắc ngọc... thì Trà Đạo cũng là một sản phẩm nổi tiếng của Trung Quốc.
(Ai tin được đây là một ... cục trà quý giá bạc tỷ ?!!!)