Mar 23, 2009

Khi trẻ con không được nâng niu




Một xã hội có thể gọi là văn minh được không, khi trẻ con không được nâng niu hàng đầu, khi trẻ con vẫn là nạn nhân của người lớn, của thói ích kỷ sĩ diện, thậm chí còn biến thành công cụ trả hận đời của người sinh thành?

Sự việc em bé 3 tuổi bị hành hạ man rợ lại một lần nữa làm tấy lên nỗi đau đớn, bức xúc vốn đã âm ỉ bấy lâu.
Bất cứ ai, đặc biệt những người đã làm bố mẹ, đều không thể cầm nước mắt khi nhìn hình ảnh thân thể bé nhỏ bầm dập thảm thương của đứa trẻ. Những vết cắt trên cơ thể em như những lưỡi dao sắc cứa thẳng vào tim người lớn. Đau đớn, xót xa, phẫn nộ... bóp nghẹn những tâm hồn.


Đứa trẻ lên 3 đã làm nên tội gì để bị tra tấn như vậy? Không ai trả lời nổi, không ai lý giải nổi, không ai tưởng tượng nổi. Tại sao trong cộng đồng chúng ta, trong xã hội chúng ta lại có những con ác thú đội lốt người ghê tởm như vậy.


Những vết sẹo nọ chồng lên vết sẹo kia, vết thương nọ bồi lên vết thương kia, nỗi đau này chất lên nỗi đau khác dày vò cắn xé em. Những cơn cuồng nộ dã thú giáng xuống đầu em ngày này qua ngày khác, trước mắt những người khác mà sao họ vẫn thản nhiên coi như “việc trong nhà” của ai đó, rồi chỉ can thiệp khi đứa trẻ bước đến ngưỡng của sự sống chết.


Đau đớn làm sao, cái sự “việc trong nhà người khác” đó đã và đang là chuyện hiển nhiên, một dạng văn hóa xã hội vô cảm. Cũng giống như vụ tai nạn giao thông xảy ra, rất nhiều người hiếu kỳ chạy đến xúm xít chỉ trỏ bàn tán, những người đàn ông lao vào cãi vã đấm đá nhau, nhưng chẳng ai cứu giúp nạn nhân đang đau đớn.


Đây không phải lần đầu tiên, những em Bình, bé Phạm Huy Hoàng, bé Bảo Trân, bé Thiện Nhân, bé Tươi, những em bé trong nhà bảo mẫu hung thần Quảng Thị Kim Hoa … đã tạo nên những cơn sốt đau thương trên công luận. Chuyện gì đang xảy ra, tại sao cái ác xuất hiện mọi nơi, và đang tâm chĩa mũi dùi vào các bé thơ mong manh như vậy?


Tất nhiên số hung thần đó chỉ là một phần rất nhỏ trong xã hội, và họ sẽ bị trừng phạt. Nhưng còn một vấn đề khác, nằm ở trong mỗi con người Việt Nam, trong xã hội Việt Nam, mà mỗi công dân Việt Nam cần phải soi xét lại.


Cái ác đã đi vào mỗi chúng ta?


Chính chúng ta không nhận ra, hoặc không muốn thừa nhận, những vụ việc đau lòng trên là hệ quả của một nền giáo dục cục mịch đã tồn tại từ lâu trong dân tộc mình, và mình được thừa hưởng. Chúng ta không chịu nhận nhưng trong mỗi chúng ta cũng có một phần của cái ác ấy. Cái ác được đi vào tiềm thức, vào văn hóa, vào ý thức hệ của cả một dân tộc.


Chúng ta không chịu thừa nhận, nhưng rõ ràng chúng ta được sinh ra, lớn lên trong một xã hội, một môi trường mà triết lý “yêu cho roi cho vọt” được chấp nhận, thậm chí có lúc đã là kim chỉ nam cho việc uốn nắn, định hình nhân cách con người.


Liệu những trận đòn roi, những cơn cuồng nộ ghê ghớm có biến đổi một đứa trẻ nghịch ngợm hiếu động trở thành hiền ngoan; hay từ một đứa trẻ chậm chạp tự ti thành đứa trẻ thông minh năng động?


Chẳng ai khẳng định nổi, chỉ có sự biến đổi chúng thành những đứa trẻ hoặc trơ lỳ, chai sạn, hoặc đau đớn tổn thương méo mó cả thể xác và tâm hồn là thật rõ ràng.


Nhưng những người đang và sẽ làm cha mẹ, vẫn mặc nhiên coi việc đánh đập trẻ con là cần thiết, là việc bình thường phải làm. Thế nên, người ta mới thản nhiên khi nghe tiếng trẻ gào thét, thản nhiên coi sự ai đó đang đánh trẻ là việc bình thường, để rồi khi đứa trẻ hôn mê thoi thóp, người ta mới giật mình cứu giúp rồi nhỏ lệ nhìn sinh linh bé nhỏ bầm dập nát tướp vì sự “giáo dục” đó.


Trong những ông bố bà mẹ tôn thờ triết lý “yêu cho roi cho vọt” đó có không ít những ông say rượu, những gã đàn ông đê hèn vũ phu, những mụ đàn bà ngu dốt tàn bạo, những tâm hồn bệnh hoạn méo mó, những người tốt đang chìm ngập trong cơn stress bấn loạn… từ việc “yêu con” đến việc đánh chết con có khoảng cách bao xa?


Không phải ngẫu nhiên những kết quả điều tra tội phạm học hay những phim hình sự đều có một kết cấu chung: nguồn cơn của những bi kịch xã hội đều dính đến những con người bất hạnh có tuổi thơ dữ dội. Sự nhẫn tâm đã bào mòn và làm méo mó tâm hồn con người, ấp ủ mầm mống bi kịch về sau.


Chúng ta vẫn muốn mình là người tinh tế, nhạy cảm, bặt thiệp, lịch lãm trong xã hội, nhưng khi về nhà cởi sơ – mi cavat ra là ta phồng mang trợn mắt quát tháo, đánh chửi con mình, liệu thế hệ tương lai có thừa hưởng được sự “bặt thiệp” như ta mong muốn?


Cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà thi thoảng xã hội ta lại bàng hoàng nghe tin những đứa trẻ tự tử. Chưa có một cuộc điều tra thống kê cụ thể những trẻ em bị trầm cảm, có vấn đề tâm lý, tự tử nhưng nếu hãy tưởng tượng đến môi trường chúng đang sống: ở nhà bố mẹ nặng lời xúc phạm đánh chửi, đến trường cũng bị thầy cô đối xử tương tự, những tâm hồn thơ trẻ có tránh khỏi bị tổn thương?


Chúng ta nỗ lực cải cách hệ thống giáo dục mà làm gì, khi chính cái “hệ thống” trong tiềm thức mình đang có vấn đề mà mình không biết hay không chịu thừa nhận để sửa chữa.


Một xã hội có thể gọi là văn minh được không, khi trẻ con không được nâng niu hàng đầu, khi trẻ con vẫn là nạn nhân của người lớn, của thói ích kỷ sĩ diện, thậm chí còn biến thành công cụ trả hận đời của người sinh thành?


Và những quý cô quý bà, quý ông quý cậu nghĩ gì trong những đêm thản nhiên ăn chơi thoải mái, thản nhiên sinh con ra, rồi thản nhiên vứt bỏ con.


Nhiều người thừa biết trong người mang mầm bệnh tật, nhưng đã thản nhiên gieo tai vạ cho xã hội đã đành, còn bình thản tạo ra những sinh linh méo mó, để chúng vật vã với cuộc đời ngắn ngủi.


Nếu bản thân các ông bà không chờ đợi đứa trẻ, xin hãy có chút ý thức giữ gìn, đừng tạo ra những đứa trẻ trong oan nghiệt rồi gieo tai ương xuống cuộc đời.


Hãy vào những trại trẻ mồ côi, nhìn những gương mặt non nớt tội nghiệp, nhìn những đứa trẻ nhiễm HIV đau đớn quằn quại. Từ lúc được sinh ra, bị vứt bỏ rồi chấm dứt cuộc đời, chúng chưa biết hạnh phúc là thế nào đâu!


Độc ác đâu chỉ là cầm dao cắt vào thân thể đứa trẻ, độc ác còn là tạo oan nghiệt vì sự vô thức, ném cốt nhục của mình vào nanh hùm vuốt sói. Không chỉ độc ác, mà còn có gì đó giống như sự man rợ, mông muội của thế giới CON.


Độc ác cũng còn là thoải mái đánh đập và thờ ơ nhìn người khác hành hạ trẻ, đó không phải là giáo dục, là “văn hóa dân tộc” gì cả, đó là một quan niệm sai, một tư tưởng cần phải thay đổi. Một xã hội văn minh không thể là xã hội coi việc đánh đập hành hạ trẻ con là bình thường được.


Nếu không sớm cải cách ý thức hệ xã hội đó, trong tương lai sẽ còn nhiều nhát dao đau đớn khác đâm thẳng vào lương tri chúng ta!

Trẻ em

471b31d1_6 by you.

Thích thằng nhóc này lắm, nhìn mà chỉ muốn ... cắn ! (Bạo hành trẻ con – chắc mình cũng có chút ít máu “Quảng Thị Kim Hoa” trong người )

images1190615_8236 by you.

Cơ cực, em bao nhiêu tuổi?! , nhìn mà chỉ muốn … bế thằng em nó về nuôi để em còn đi học !

c by you.

Vô tư lự - nhìn mà chỉ ước sao được … thế vào chỗ đó !!

a by you.

Giờ nghỉ trưa và chia sẻ niềm vui trong công việc !!

51741221044611 by you.

Cười xinh hơn cả thiếu nữ, nhìn mà chỉ muốn … đi Thẩm Mỹ Viện làm lúm đồng tiền như thế

f by you.

Không biết bầu trời em đang nhìn có trong trẻo như đôi mắt và nụ cười của em ?!