May 29, 2009

Câu chuyện về ba cái cây






Ba cái cây trên một ngọn đồi trong rừng cùng tranh luận với nhau về những hi vọng và giấc mơ của chúng...



Cái cây đầu tiên nói: “Tôi hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành tủ đựng vàng bạc châu báu. Tôi sẽ được nhét đầy vàng, bạc và ngọc quý, được trang hoàng với nghệ thuật chạm khắc cầu kỳ và mọi người sẽ thấy rằng tôi rất đẹp”.



Cái cây thứ hai nói: “Còn tôi lại ước có ngày sẽ trở thành một con tàu đồ sộ. Tôi sẽ đưa vua và hoàng hậu đi đến khắp mọi nơi trên thế giới. Mọi người sẽ cảm thấy được an toàn bởi con tàu to lớn và vững chãi là tôi đây”.



Cuối cùng cái cây thứ ba nói: “Tôi muốn lớn lên trở thành cái cây cao nhất và thẳng nhất trong khu rừng. Mọi người sẽ nhìn thấy tôi trên đỉnh đồi và sẽ phải ngưỡng mộ những cành cây của tôi, tưởng tượng về thiên đường và Chúa. Tôi sẽ trở thành cái cây vĩ đại nhất mọi thời đại và mọi người sẽ luôn luôn nhớ đến tôi”.



Một vài năm sau buổi cầu nguyện đó, những giấc mơ của chúng tưởng chừng như có thể thành sự thật, một nhóm người đi lấy gỗ đến khu rừng đó. Khi một người đến cái cây đầu tiên, anh ta nói, “Nhìn cái cây này có vẻ to khoẻ này, tôi nghĩ có thể bán gỗ cho một người thợ mộc”… và anh ta bắt đầu hạ nó xuống. Cái cây rất vui, bởi vì nó biết ngượi thợ mộc sẽ làm nó thành một cái tủ vàng.



Đến cái cây thứ hai người lấy gỗ nói “Nhìn cái cây này nom cũng khoẻ đấy chứ, tôi sẽ bán nó cho một xưởng đóng tàu”. Cái cây thứ hai cũng hạnh phúc không kém bởi vì nó biết nó đang trên đường đến với giấc mơ của nó - một con tàu đồ sộ.



Và khi người lấy gỗ đến cái cây thứ ba, cái cây đã rất sợ hãi bởi vì nó biết rằng nếu họ chặt nó xuống thì giấc mơ của nó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Một trong những người lấy gỗ nói “Tôi không cần làm bất cứ cái gì đặc biệt nên tôi sẽ lấy cái cây này” và anh ta chặt cái cây xuống.



Khi cái cây đầu tiên đến chỗ người thợ mộc, nó được làm thành một cái thùng nhỏ như cái máng cho những con vật nuôi ăn và để trong chuồng trâu, bò chứa đầy cỏ khô. Đây hoàn toàn không phải là những gì mà nó đã cầu nguyện.



Cái cây thứ hai thì được xẻ ra và đóng thành một cái thuyền đánh cá nhỏ. Giấc mơ của nó là trở thành một con tàu to lớn, đồ sộ và chở những ông vua đến đây cũng kết thúc.



Còn cái cây thứ ba được chặt ra thành từng khúc lớn và dài, rồi người ta quẳng nó vào kho, nó phải sống một mình trong bóng tối.



Năm tháng qua đi nhưng những cái cây thì không thể quên được giấc mơ của chúng.



Sau đó đến một ngày, có một đôi vợ chồng trẻ đến chuồng ngựa và người phụ nữ đó đã sinh con, họ đặt đứa bé trong một cái máng cỏ khô được làm từ cái cây thứ nhất. Người đàn ông ước rằng anh ta có thể làm một cái giường cũi cho đứa trẻ và cái máng này đã làm điều đó. Đêm đó có rất nhiều người đến thăm đứa bé mới sinh, trong đó còn có cả 3 vị Vua oai nghiêm lặn lội từ mãi vùng đất xa xôi nào cũng đến thăm và dâng tặng lễ vật. Họ gọi đứa bé là “Hài Nhi Gie Su”. Cái cây cảm nhận được tầm quan trọng của cơ hội này và nó biết rằng nó đang nâng niu một sinh linh nhỏ bé - một sinh linh còn quý giá hơn báu vật.



Nhiều năm sau, có một nhóm người đàn ông đến cái thuyền đánh cá được làm từ cái cây thứ hai. Họ dong buồm ra khơi. Một trong số họ thấy mệt và muốn đi ngủ. Trong khi họ ra khơi thì có một cơn bão lớn nổi lên, cái cây không nghĩ nó đủ mạnh để bảo vệ cho những người đàn ông kia được an toàn.



Trong cơn bão tố, mọi người sợ hãi đánh thức người đàn ông đang ngủ dậy, anh ta liền đứng lên và hô to “Yên lặng”, tức khắc cơn bão ngừng hẳn. Họ gọi anh ta là “Thầy Giesu”. Lúc đó, cái cây mới biết rằng nó đang chở một vị vua oai nghiêm trên cả những ông vua.



Vài năm sau, cuối cùng thì một người nào đó đã đến và mang cái cây thứ ba đi. Nó được mang qua những con phố trong khi những người khác thì đang giễu cợt đi theo người mang nó. Một người đàn ông bị đóng đinh lên cái cây như một sự sám hối và được đặt ở trên cao nhất của đỉnh đồi.



Cái cây cảm thấy rõ ràng rằng nó đủ khoẻ để đứng lên từ chỗ cao nhất của ngọn đồi cùng với Chúa bời vì Chúa đã tự chịu đóng đinh vào người trên cái cây đó để sám hối cho nhân loại. Và nó hạnh phúc vì nó biết rằng, hình ảnh nó đứng trên ngọn đồi cao giữa trời đất cùng với Chúa sẽ mãi là hình ảnh mà con người muôn thế hệ ghi nhớ và ngước nhìn...


Giá trị của mỗi sự vật không phải do bản thân chúng có thể đánh giá.


Và giá trị của mỗi chúng ta còn lớn lao hơn những gì chúng ta hi vọng!!!



Tết Đoan Ngọ






Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, theo thói quen thường chỉ gọi tắt là “Mồng 5 tháng 5”.


Tết Đoan Ngọ, còn gọi là Tết Đoan Dương là một trong 3 Tết lớn nhất trong năm của những nước ảnh hưởng văn hóa Phương Đông như Trung Quốc, Triều Tiên và Việt Nam. 3 Tết lớn nhất trong năm là: Tết Nguyên Đán, Tết Đoan Ngọ và Tết Trung Thu – rằm tháng tám.



Tết Đoan Ngọ - “Đoan” có nghĩa là “mồng”, Tháng 5 theo lịch Trung Quốc còn gọi là tháng Ngọ, vì vậy mồng 5 tháng 5 gọi là Đoan Ngọ.



Tết Đoan Ngọ ở Việt Nam còn gọi là Tết Giết Sâu Bọ, vì trong giai đoạn chuyển mùa, chuyển tiết, dịch bệnh dễ phát sinh. Vào ngày này có tục "giết sâu bọ" bằng cách sáng sớm chưa ăn uống gì đã được lót dạ bằng hoa quả đương mùa và cơm rượu nếp.


Trong tết này, các gia đình có làm lễ cúng gia tiên, cỗ cúng thường gồm trái cây, bánh tét, bánh tro và cả cơm rượu.Vào ngày này hoặc trước Tết Đoan Ngọ một ngày, con cháu cũng về tết bố mẹ ông bà trái cây và bánh tét. Ở một số vùng quê, vào giờ Ngọ (12 giờ trưa) ngày mồng 5 tháng 5, nhiều người còn đi hái lá làm thuốc, vì tin rằng lá hái trong giờ phút này dù chỉ là các lá thông thường như lá chanh, lá bưởi, kinh giới, tía tô, ngải cứu, sen vồng..., đều trở nên công hiệu hơn rất nhiều. Đây đều là theo tập tục trừ tà trong dân gian.


Dẫu qua bao biến đổi về thời cuộc, song tết Đoan Ngọ đến nay vẫn tồn tại trong lòng người dân đất Việt như một phong tục đẹp, với ý nghĩa thiêng liêng về đạo lý làm người.


Từ ngày còn nhỏ, tôi vẫn luôn chờ mong đến ngày Tết Đoan Ngọ (nói chung là tôi luôn háo hức đến những ngày Tết, cho dẫu bây giờ đã lớn ), để được ăn trái cây thỏa thích, lại còn được ăn bánh tro – loại bánh tôi rất thích, và cơm rượu, được cùng ba mẹ anh chị em quây quần với nhau bên mâm cỗ. Ngày xưa chúng tôi còn nhỏ, nhà nghèo, mâm cỗ sau khi cúng tổ tiên, bao giờ cũng phải chia đều ra, 8 đứa con là 8 phần như nhau, ba mẹ bảo: như thế cho nó công bằng, sợ lát nữa lại rầy rà, có đứa khóc vì không được ăn thứ này, thứ khác…



Sáng nay dắt xe ra đi làm, ngước nhìn mâm cỗ nhỏ cúng bà ngoại trên bàn thờ, ngoài bình hoa và nén nhang như ngày thường, còn có cả một mâm trái cây nhỏ được mẹ bày biện gọn gàng, mấy cái bánh tro, bánh tét, và còn có cả một chén cơm rượu. Thấy lòng bùi ngùi: Đạo nghĩa hiếu hạnh ở đời là điều thiêng liêng cao đẹp nhất!!!