Apr 1, 2009

Ai muốn có tờ 20 đôla này?



Một nhà hùng biện nổi tiếng đã mỡ đầu buổi diễn thuyết của mình bằng cách giơ tờ 20 đôla lên và hỏi hơn 200 người tham dự rằng: "Ai muốn có tờ 20 đôla này?". Rất nhiều cánh tay giơ lên.



Ông nói "Tôi sẽ đưa tờ 20 đôla này cho một người trong số các bạn nhưng đầu tiên hãy để tôi làm điều này đã...". Ông bắt đầu vò nát tờ 20 đôla và sau đó lại hỏi: "Ai vẫn muốn tờ tiền này?". Vẫn có những cánh tay xung phong.



"Được... Vậy nếu tôi làm thế này thì sao?". Ông ném tờ 20 đôla xuống sàn, dùng giầy dẫm mạnh lên. Sau đó, ông nhặt nó lên. Bây giờ tờ 20 đôla đã nhàu nát và bẩn thỉu. "Nào, giờ thì còn ai muốn nó nữa không?", ông hỏi, vẫn có nhiều cánh tay giơ lên, chỉ giảm đi chút xíu so với ban đầu.



"Các bạn thân mến, các bạn vừa được học một bài học về giá trị. Dù tôi có làm gì với đồng tiền này thì các bạn vẫn cần nó vì giá trị của nó vẫn không hề giảm sút. Nó vẫn có mệnh giá là 20 đôla"



"Khỏe mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, đối với bạn bè, người thân, những người yêu mến bạn, bạn vẫn thật cần thiết. Giá trị của bạn là ở chính con người bạn. Bạn thật đặc biệt. Hãy luôn nhắc mình nhớ điều đó. Đừng ngồi đếm những nỗi buồn mà hãy thử đếm xem bao nhiêu lần bạn được hạnh phúc."



"Chúng ta có thể bị đánh gục, bị vò xé, bị giày xéo trong bùn đen bởi những quyết định sai lầm, những tình huống "đen đủi" bất chợt hiện ra cản con đường khiến chúng ta cảm thấy dường như mình chẳng còn giá trị. Nhưng dù điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra, bạn hãy luôn nhớ rằng bản thân bạn thật đáng quý và giá trị ấy sẽ không bao giờ mất đi". Và hãy giữ cho những giá trị đừng bao giờ mất đi, bạn nhé!"



WHO WOULD LIKE THIS $20 BILL?

A well-known speaker started off his seminar by holding up a $20 bill. In the room of 200, he asked. "Who would like this $20 bill? "Hands started going up. He said, "I am going to give this $20 to one of you - but first, let me do this." He proceeded to crumple the 20-dollar note up. He then asked. "Who still wants it?" Still the hands were up in the air.



"Well," he replied, "what if I do this?" He dropped it on the ground and started to grind it into the floor with his shoe. He picked it up, now crumpled and dirty. "Now, who still wants it?" Still the hands went into the air. "My friends, you have all learned a very valuable lesson. No matter what I did to the money, you still wanted it because it did not decrease in value. It was still worth $20.



Many times in our lives, we are dropped, crumpled, and ground into the dirt by the decisions we make and the circumstances that come our way. We feel as though we are worthless; but no matter what happened or what will happen, you will never lose your value. Dirty or clean, crumpled or finely creased, you are still priceless to those who love you. The worth of our lives comes, not in what we do or who we know, but by ...WHO WE ARE. You are special - don't ever forget it."


Số phận là do chúng ta quyết định !



Không người Công Giáo nào không biết và không thích bức tranh vẽ “Bữa tiệc ly”, nhưng không phải ai cũng biết một câu chuyện có thật về sự ra đời của bức tranh nổi tiếng này. Họa sĩ nổi tiếng Leonardo da Vinci vẽ bức "Bữa ăn chiều cuối cùng" hay “Bữa tiệc ly” (The last supper) mất 7 năm liền. Đó là bức tranh vẽ Đức chúa Jesus và 12 vị tông đồ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Chúa bị Judas phản bội.


Leonardo tìm mẫu vẽ rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông chọn được một chàng trai 19 tuổi có gương mặt trong trắng, thánh thiện, nhân hậu hiền từ, một nhân cách tinh khiết tuyệt đối để làm mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt 6 tháng trước chàng trai, và hình ảnh Chúa Jesus được hiện ra trên bức vẽ.


Và Vinci đã hoàn toàn rất mãn nguyện trước hình ảnh Người qua nét vẽ của ông.


Sáu năm tiếp theo, ông lần lượt vẽ xong 11 vị tông đồ. Chỉ còn có Judas Iscariot, tông đồ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc (theo một tờ báo Công giáo phân tích thì số tiền này tương đương 16.96 đô la Mỹ và tương đương 254.400 đồng Việt Nam – không rõ thông tin này có chính xác không !)


Hoạ sỹ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đứng người bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất... để làm mẫu vẽ nhân vật nổi tiếng phản diện trong lịch sử Công Giáo này.


Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng, bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất Vinci đều thấy rằng chưa đủ để bộc lộ cái ác của Judas.


Một hôm, da Vinci được thông báo rằng có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng được yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì giết người và phạm rất nhiều tội ác tày trời khác.


Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mắt ông là một gã nước da đen sậm với mái tóc dài bẩn thỉu phủ xoà xuống mặt. Khuôn mặt xấu xa, độc ác tự nó nói lên nhân cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá.


“Đúng đây là Judas rồi !!” Da Vinci đã không kìm nổi tiếng thốt lên khi trông thấy người đàn ông ấy.


Được sự cho phép đặc biệt của Đức Vua, người tù được đưa tới Milan nơi bức tranh đang được vẽ dở. Mỗi ngày, tên tù im lặng ngồi trước Da Vinci và hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công việc truyền tải vào bức tranh nhân vật phản phúc.


Nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức trước sự đối mặt với cái ác, ông quay sang bảo lính gác "Các ngươi đem hắn đi!". Lính canh túm lấy kẻ tử tù, đột nhiên hắn vùng ra và lao đến, quì xuống bên chân Da Vanci, khóc nấc lên: "Ôi ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư?"


Da Vinci quan sát kẻ mà suốt 6 tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: "Không! Ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến cho ta từ hầm ngục ở Roma". Tên tử tù kêu lên "Ngài Da Vinci...Hãy nhìn kỹ lại tôi! Tôi chính là người mà 7 năm trước ông đã chọn làm mẫu để vẽ Jesus - con Đức Chúa Trời !!"...


Câu chuyện này có thật, như bức tranh "Bữa ăn chiều cuối cùng" là có thật! Chàng trai đã được chọn làm hình mẫu của Chúa Jesus chỉ sau hơn hai ngàn ngày, đã tự biến mình thành bức tranh hoàn hảo của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử….



Đôi lời bình luận


Trong tiếng Hán có câu “Nhân chi sơ tính bản thiện” – ai sinh ra trên đời bản chất cũng là thiện, không ai sinh ra đã là ác rồi. Cái ác hay thiện phần nhiều đều tùy thuộc vào sự nuôi dạy và mội trường hay hoàn cảnh sống của mỗi người. Có câu chuyện kể rằng, thân mẫu của Lão Tử - một bậc Hiền Triết của Trung Quốc – đã phải chuyển nhà đến 7 lần, chỉ để bảo vệ con khỏi những tác động xấu có thể ảnh hưởng từ môi trường xung quanh. Thiết nghĩ, nếu bà không làm thế, thì chắc Trung Quốc đã không có một bậc Thánh Nhân như thế.


Tôi tin rằng trong mỗi con người đều không phải là hoàn toàn tốt hoặc hoàn toàn xấu, chỉ có điều cái nào sẽ mạnh hơn để lấn át cái kia. “Tham – sân – si – hỉ - nộ - ái - ố” là những tâm lý bản chất hiển nhiên của mỗi người. Nếu được giáo dục tốt, trong môi trường tốt, ý thức của cá nhân cao và một bản lĩnh vững vàng thì những tính tốt sẽ lấn át cái tính xấu, lý trí và tình cảm tốt sẽ lấn át cái tính khí bốc đồng và những ý nghĩ xấu trong mỗi con người.


Thế nhưng một thực tế đáng buồn là nhiều khi chính những đấng sinh thành, những người cha người mẹ đáng kính lại đã và đang trở thành những tấm gương xấu cho con cái. Cha uống rượu mẹ đánh bài suốt ngày, bữa ăn của con được quy đổi thành những tờ tiền giấy để mà nó “đi cho khuất mắt”, thì thử hỏi tại sao xã hội không đầy rẫy những trẻ em với đủ loại thói hư tật xấu?!


Bức tranh “Bữa tiệc ly” có thể chỉ được treo trong nhà thờ hay trong những gia đình Công Giáo, nhưng câu chuyện về bức tranh không phải chỉ dành cho những đứa con của Thiên Chúa, mà tôi nghĩ đó là bài học bổ ích, một lời răn cho tất cả những ai đang làm cha, làm mẹ, làm anh, làm em và … làm người. Hãy biết suy nghĩ để làm chủ số phận của mình !!!