
Lạnh, mình cũng thích. Chạy xe qua những con đường có vỉa hè bày bán những cây thông noel mộc, chưa trang trí, và hàng hoạt những vật để mà trang trí. Noel đang rục rịch đến rồi, chậm chậm phà hơi lạnh vào lòng thành phố, không quên mang theo cả cái không khí nô nức háo hức kỳ lạ.
Mình cũng mong sớm đến ngày Chủ Nhật tuần này, để mà ở nhà dọn dẹp nhà cửa, rủ ông anh trai đi mua cây thông Noel và những món trang trí nhỏ xinh. 5 năm ông anh đi xa, 5 năm ông anh đón Giáng Sinh tuyết trắng bên Hàn, thì cũng là 5 năm nhà không có thông Noel, không có hang đá, chỉ có mỗi một ngôi sao sáng chớp chớp ánh đèn và một dãy đèn chớp xanh đỏ, ba cố gắng chăng hết cả dàn hoa giấy trên ban công. Noen này ông anh về rồi (về mà không quên tăng thêm nhân khẩu trong nhà bằng một cô chị dâu xinh xắn cho mình và một con bé khảu khỉnh quậy như giặc), thế là biết chắc Giáng Sinh năm nay sẽ lại có hang đá, thông Noel như những Giáng Sinh thưở trước!!
Giáng Sinh này sẽ phải khác đi chút, nhất định thế! Cho dẫu biết chắc mẹ sẽ lại ca bản tình ca quen thuộc với mình: "chỉ phí phạm thôi, đụng cái gì cũng mua mới, phải để dành tiền mà lo những lúc ốm đau chứ...", nhưng dù mẹ có la thế nào, mình vẫn quyết định sẽ mua mới lại toàn bộ những vật dụng để làm hang đá, những món trang trí và một cây thông... hơi bị to (những vật này ở nhà vẫn còn, nhưng hình như thâm niên của chúng cũng cỡ ... nửa tuổi đời của mình rồi!! )
Trời lạnh thì thích thật, nhưng cũng thấy buồn buồn. Vì trong khi mình háo hức ra đường trong những chiếc áo ấm, đêm ngủ cuộn mình trong cả 2 chiếc chăn và một đống thú nhồi bông, thì ở đâu đó, đâu đó rất gần thôi, có biết bao những đứa trẻ không có áo ấm để mặc, đêm co ro trong những tấm áo manh ba - mẹ đắp. Có biết bao những ông bà già đêm nằm ngủ không trọn giấc, khổ sở vật lộn với cơn đau nhức lưng trong giấc ngủ chập chờn. Nhìn lại ba mẹ, thấy thương nhiều hơn....
Lại bất chợt nhớ đến hai câu thơ :
"Đã nghe rét mướt luồn trong gió,
Đã vắng người sang những chuyến đò...."