“Không thể chịu nổi nữa rồi, lần này phải dứt khoát thôi, cố gắng nữa chỉ làm khổ nhau…” – Chị bạn chán nản than thở, trong giọng nói hòa lẫn cả sự bùi ngùi chua chát lẫn khẩu khí một mực cương quyết. Rồi để đúc kết lại tâm sự riêng lẫn ý muốn truyền đạt kinh nghiệm, chị khuyên tôi: “Em đừng có ham mà lấy chồng nhé, chán lắm. Nếu có lấy thì lấy cái người nó yêu mình ấy, đừng có mà lấy người mình yêu, KHỔ !!”
Vợ chồng chị lại bất hòa, không biết đây đã là lần thứ mấy trong tháng này.
2 năm – đó không thể nào là lý do cho một cuộc hôn nhân đang trên bờ vực tan vỡ, bởi đó không phải là khoảng thời gian đủ dài để bảo rằng đã chán nhau, rằng những mặn nồng của tình yêu lứa đôi đã hết để nhường chỗ cho những lo toan con đàn cháu đống hay nhiệt tình yêu thương của tuổi trẻ đã cạn. Nếu bảo rằng lý do để chia tay là không có gì gắn bó hay sẻ chia cũng không phải, bởi một đứa con thơ đã đủ là sợi dây ràng buộc mạnh mẽ nhất gắn bó hai người trong cả trách nghiệm lẫn lòng yêu thương và sự quan tâm. Nếu bảo rằng những khó khăn trong quan hệ gia đình, cảnh sống gò bó lễ nghi mẹ chồng nàng dâu đã giết chết tình yêu thì cũng không phải, vì hai vợ chồng họ ở riêng, hoàn toàn độc lập.
Lý do để dẫn đến những cãi vả mỗi ngày chỉ là những vụn vặt trong cuộc sống, mà đằng sau tất cả những bất hòa nhỏ nhặt ấy để dẫn đến đổ vỡ quá lớn lao hôm nay là do: Cái TÔI cùa mỗi người đều quá lớn.
- “Con nhỏ đồng nghiệp của em cưới sau em có mấy tháng thôi, mà nó vẫn được chồng cưng chiều hết mực, được tung tăng đi chơi đây đó như còn độc thân, sướng ơi là sướng, chứ đâu như em phải loanh quanh chồng con nhà cửa suốt ngày, khổ làm sao…” - chị vừa rửa chén vừa than thở.
- Em so sánh thế là để trách móc anh dở hơn chồng người ta à?! em nghĩ lấy anh là thua thiệt à?! em hối hận khi lấy anh à?! Làm vợ là phải ở nhà chăm sóc chồng con nhà cửa là việc đúng rồi, là việc người vợ phải làm…
- Anh thật là ích kỷ nhỏ nhen …
- Cô thì không ích kỷ nhỏ nhen à, làm vợ mà còn ham chơi, thích bay nhảy…
- Anh im đi !!
Cứ thế, tiếng bấc quăng đi thì tiếng chì ném lại, lời lẽ mỗi lúc mỗi thêm nặng nề cay nghiệt, không còn ai muốn cố gắng kiềm giữ lời lẽ của mình lấy một chút nhẹ nhàng ngọt ngào để giữ hòa khí. Bản chất lời nói là để diễn tả suy nghĩ, tình cảm của người nói, đích đến của lời nói là trái tim của người nghe chứ đâu phải lỗ tai của người nghe. Thường thì những người đang trong cơn tức giận, chỉ muốn nói cho hả lòng hả dạ mình, hình như lời nói càng cay nghiệt bao nhiêu thì người ta trong cơn tức giận càng thấy nhẹ nhỏm hả hê bấy nhiêu. Vì thế, những người đang cãi vả nhau thì ít quan tâm đến mức độ nguy hại và tàn nhẫn của những lời xỉ vả mình dành cho đối phương, nhưng mỗi lời đối phương ném lại thì mình lại ghi nhớ chắc chắn, như khắc cốt ghi tâm, rằng “hắn dám nói mình là như thế đấy, được, thế thì chẳng còn tình nghĩa gì nữa nhé…” và thế là… đổ vỡ !!
Người ta bảo: hôn nhân có cãi vả mới càng hắn bó, sau cãi vả sẽ càng thấu hiểu và yêu nhau hơn. Điều đó tưởng chừng như là chân lý, nhưng cũng không hẳn, khi mà những nguyên nhân của cãi vả lần trước cũng lại là nguyên nhân cho những cãi vả lần sau, khi mà tần suất của những lần cãi vả bất hòa càng lúc càng sít sao nhau hơn, khi mà những bất hòa vợ chồng đã không còn là chuyện “giải quyết nội bộ, vợ chồng đóng cửa bảo nhau” mà đã thành chuyện bàn cãi của người lớn, của những người ngồi sui với nhau, những người đã được lên chức ông chức bà đáng kính… Đến mức ấy thì khó mà hàn gắn !!
Lấy người mình yêu hay lấy người yêu mình?!
Lời khuyên của chị bạn làm tôi thấy bối rối: “nếu có lấy thì lấy cái người yêu mình ấy, còn được cưng chiều, chứ lấy người mình yêu, khổ lắm. Hôn nhân là mồ chôn tình yêu!”
Chẳng phải hôn nhân là sự kết hợp của hai thân xác mà tâm hồn của hai thân xác ấy đã thuộc về nhau sao?! Và tôi nhớ một câu nói nổi tiếng định nghĩa tình yêu hôn nhân rằng “yêu nhau không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng”. Ta có thể nào cùng nhìn về một hướng với người ta không yêu mến? Tình yêu và sự chọn lựa, có thể nào mang ý nghĩa như nhau được?!
Người ta thường bảo rằng: Rất khó để lấy được người mình yêu.
Còn bây giờ thì tôi lại nói rằng: Cũng chẳng kém khó để có thể yêu mãi được người mình lấy.
Có đâu ít những cặp ra tòa ly hôn chỉ vì cảm thấy không hợp nhau, cảm thấy người mình yêu và kết hôn đã thay đổi, không được như xưa, hoặc là “sống với nhau mới nhận ra bản chất thật”. Hôn nhân có tình yêu đấy, vẫn ly hôn. Vậy đâu là giải pháp, là quy tắc?
Còn những cặp lấy nhau chỉ vì người kia quá yêu mình, cũng chẳng ít cặp ly hôn tan rã. Tình yêu có thể nảy sinh trong quá trình chung sống nếu tình yêu và tính cách, tâm hồn của người này đủ mạnh hoặc đủ thích hợp để làm lay động trái tim của người kia. Còn nếu như tình yêu không đủ mạnh mẽ, và tính cách tâm hồn của người này không thích hợp với người kia, thì cho dẫu sống ngàn năm với nhau thì cũng không thể làm 2 trái tim đập chung một nhịp. Tình cảm là cái tự nhiên, không thể nào ép buộc được, kể cả thời gian và khoảng cách cũng không bắt ép được. Nếu người ta tìm được một nửa tâm hồn mình với người khác sau khi đã kết hôn không tình yêu thì tan rã là điều không tránh khỏi !!
Một cô bạn của tôi đã từng hí hửng khoe rằng: “ngày em với anh ấy ra phường làm giấy kết hôn cũng là ngày em làm sẵn đơn xin ly hôn đấy. Trong phòng ngủ em, ngoài treo hình cưới em còn đóng khung treo cả cái đơn ly hôn để sẵn, để nhắc nhở anh ấy phải cẩn thận, có lỗi với em là em ký đơn liền, khỏi bàn cãi…”
Có lẽ nào hôn nhân lại song song với tan vỡ là thế?!