Cậu bé hỏi mẹ của mình: “Mẹ ơi, vì sao mẹ khóc?”.
“Bởi vì mẹ là một phụ nữ”, người mẹ trả lời.
Vẫn không hiểu, cậu bé chạy đến bên cha của mình: “Cha ơi, tại sao mẹ lại khóc?”. “Mọi phụ nữ đều có thể khóc chẳng vì một lý do nào cả”, sau một hồi trầm ngâm, người cha chỉ có thể nói với cậu bé như vậy.
Cậu bé lớn dần và trở thành một người đàn ông nhưng vẫn luôn tự hỏi vì sao phụ nữ khóc. Một ngày, cậu quyết định gọi điện cho Thượng đế và hỏi: “Thưa ngài, ngài có thể cho con biết tại sao phụ nữ lại có thể khóc dễ dàng như vậy?”.
Thượng đế cười mà rằng:
“Khi tạo ra phụ nữ, ta đã ban cho họ một đôi vai đủ cứng cáp để có thể gánh vác cả thế giới, nhưng vẫn đủ mềm mại để đem lại sự dễ chịu.
Ta ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn để chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở.
Ta ban cho họ sự cứng rắn cho phép họ giữ vững tinh thần ngay cả khi tất cả mọi người đều từ bỏ, vượt qua cả ốm đau hay mệt mỏi để chăm sóc gia đình mà không một lời phàn nàn.
Ta ban cho họ một trái tim đầy cảm xúc để yêu thương con cái dưới bất kỳ hay trong mọi trường hợp, thậm chí ngay cả khi chúng làm cho họ tổn thương nặng nề.
Ta ban cho họ lòng vị tha để có thể tha thứ cho những lỗi lầm tưởng như kéo dài vô tận của các ông chồng và nhào nặn hình dáng của họ từ chiếc xương sườn của người đàn ông. Cũng giống như những chiếc xương sườn kia, họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ trái tim người đàn ông.
Ta ban cho họ sự khôn ngoan để nhận biết rằng một người chồng tốt không bao giờ làm tổn thương người vợ, chỉ là đôi khi, anh ta muốn thử thách niềm tin và lòng quyết tâm của người đang cùng mình sánh bước.
Và cuối cùng, ta ban cho họ giọt nước mắt để rơi. Đây là một đặc quyền của phụ nữ để sử dụng cho bất cứ khi nào họ cần đến”.
Đôi dòng bình luận
Câu chuyện trên mới nghe thì thấy chẳng ra đâu vào đâu, không mở đầu không kết thúc, thế nhưng lại thấy nhiều ý nghĩa thâm thúy. Nhớ có một câu nói nổi tiếng: “không gì mềm mại dịu dàng hơn phụ nữ, mà cũng không sắt thép nào rắn rỏi hơn người đàn bà !” (huh)
Người đàn ông thường tự hào là phái mạnh, là trụ cột bê-tông cốt thép của gia đình, là cây tùng cây bách cây đa … thế mà vẫn đổ trước nước mắt đàn bà, “anh hùng không qua khỏi ài mỹ nhân” là thế!! Rồi lúc ốm đau, vẫn phải như đứa trẻ con ngoan ngoãn dưới sự chăm sóc dịu dàng của người phụ nữ, dẫu chỉ là “một bát cháo hành”…
Chợt nhớ những ngày ba tôi nằm bệnh viện, tất cả sự có mặt của con cái, bạn bè, người quen đều không bằng sự có mặt của mẹ - người phụ nữ mà ngày thường, nói chuyện với ba rất ít tiếng ngọt lời ngon mà chỉ toàn như “chén rơi ly vỡ”… Ba mẹ không quen lời anh tiếng em như các cặp vợ chồng thành thị
Người ta vẫn bảo: “xảy cha ăn cơm với cá, xảy mẹ đầu đường liếm lá gặm xương…”, hẳn nhiên câu tục ngữ này cũng không hoàn toàn đúng, nhưng như thế cũng đủ thấy rằng, mất đi người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình – người mẹ - thì chẳng người con nào có thể có được cuộc đời trọn vẹn hạnh phúc.
Nếu một ngày thức dậy, thấy tất cả phụ nữ đều đã biến mất, không hiểu sẽ thế nào với một thế giới toàn là đàn ông với đàn ông?! Mong rằng những người đàn ông sẽ hiểu và biết trân trọng những người phụ nữ đang hiện hữu trong cuộc đời mình hơn.
Cuối cùng, để kết thúc những dòng bình luận khô khốc này, là những câu thơ ca ngợi người vợ tần tảo dịu hiền của nhà thơ lớn Tú Xương:
“Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông…”
(Hôm nay chẳng có tâm trạng để viết bình luận gì cả, có lẽ vì nôn nóng đến giờ đi khám bác sĩ rồi. Mong là chút nữa bác sĩ sẽ thông báo cho một kết quả tốt đẹp về bệnh tình của mình! )