Apr 9, 2009

Phụ nữ

Cậu bé hỏi mẹ của mình: “Mẹ ơi, vì sao mẹ khóc?”.

“Bởi vì mẹ là một phụ nữ”, người mẹ trả lời.

Vẫn không hiểu, cậu bé chạy đến bên cha của mình: “Cha ơi, tại sao mẹ lại khóc?”. “Mọi phụ nữ đều có thể khóc chẳng vì một lý do nào cả”, sau một hồi trầm ngâm, người cha chỉ có thể nói với cậu bé như vậy.


Cậu bé lớn dần và trở thành một người đàn ông nhưng vẫn luôn tự hỏi vì sao phụ nữ khóc. Một ngày, cậu quyết định gọi điện cho Thượng đế và hỏi: “Thưa ngài, ngài có thể cho con biết tại sao phụ nữ lại có thể khóc dễ dàng như vậy?”.


Thượng đế cười mà rằng:

“Khi tạo ra phụ nữ, ta đã ban cho họ một đôi vai đủ cứng cáp để có thể gánh vác cả thế giới, nhưng vẫn đủ mềm mại để đem lại sự dễ chịu.

Ta ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn để chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở.

Ta ban cho họ sự cứng rắn cho phép họ giữ vững tinh thần ngay cả khi tất cả mọi người đều từ bỏ, vượt qua cả ốm đau hay mệt mỏi để chăm sóc gia đình mà không một lời phàn nàn.

Ta ban cho họ một trái tim đầy cảm xúc để yêu thương con cái dưới bất kỳ hay trong mọi trường hợp, thậm chí ngay cả khi chúng làm cho họ tổn thương nặng nề.

Ta ban cho họ lòng vị tha để có thể tha thứ cho những lỗi lầm tưởng như kéo dài vô tận của các ông chồng và nhào nặn hình dáng của họ từ chiếc xương sườn của người đàn ông. Cũng giống như những chiếc xương sườn kia, họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ trái tim người đàn ông.

Ta ban cho họ sự khôn ngoan để nhận biết rằng một người chồng tốt không bao giờ làm tổn thương người vợ, chỉ là đôi khi, anh ta muốn thử thách niềm tin và lòng quyết tâm của người đang cùng mình sánh bước.

Và cuối cùng, ta ban cho họ giọt nước mắt để rơi. Đây là một đặc quyền của phụ nữ để sử dụng cho bất cứ khi nào họ cần đến”.

Đôi dòng bình luận

Câu chuyện trên mới nghe thì thấy chẳng ra đâu vào đâu, không mở đầu không kết thúc, thế nhưng lại thấy nhiều ý nghĩa thâm thúy. Nhớ có một câu nói nổi tiếng: “không gì mềm mại dịu dàng hơn phụ nữ, mà cũng không sắt thép nào rắn rỏi hơn người đàn bà !” (huh)

Người đàn ông thường tự hào là phái mạnh, là trụ cột bê-tông cốt thép của gia đình, là cây tùng cây bách cây đa … thế mà vẫn đổ trước nước mắt đàn bà, “anh hùng không qua khỏi ài mỹ nhân” là thế!! Rồi lúc ốm đau, vẫn phải như đứa trẻ con ngoan ngoãn dưới sự chăm sóc dịu dàng của người phụ nữ, dẫu chỉ là “một bát cháo hành”…

Chợt nhớ những ngày ba tôi nằm bệnh viện, tất cả sự có mặt của con cái, bạn bè, người quen đều không bằng sự có mặt của mẹ - người phụ nữ mà ngày thường, nói chuyện với ba rất ít tiếng ngọt lời ngon mà chỉ toàn như “chén rơi ly vỡ”… Ba mẹ không quen lời anh tiếng em như các cặp vợ chồng thành thị

Người ta vẫn bảo: “xảy cha ăn cơm với cá, xảy mẹ đầu đường liếm lá gặm xương…”, hẳn nhiên câu tục ngữ này cũng không hoàn toàn đúng, nhưng như thế cũng đủ thấy rằng, mất đi người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình – người mẹ - thì chẳng người con nào có thể có được cuộc đời trọn vẹn hạnh phúc.

Nếu một ngày thức dậy, thấy tất cả phụ nữ đều đã biến mất, không hiểu sẽ thế nào với một thế giới toàn là đàn ông với đàn ông?! Mong rằng những người đàn ông sẽ hiểu và biết trân trọng những người phụ nữ đang hiện hữu trong cuộc đời mình hơn.

Cuối cùng, để kết thúc những dòng bình luận khô khốc này, là những câu thơ ca ngợi người vợ tần tảo dịu hiền của nhà thơ lớn Tú Xương:

“Quanh năm buôn bán ở mom sông

Nuôi đủ năm con với một chồng

Lặn lội thân cò khi quãng vắng

Eo sèo mặt nước buổi đò đông…”

(Hôm nay chẳng có tâm trạng để viết bình luận gì cả, có lẽ vì nôn nóng đến giờ đi khám bác sĩ rồi. Mong là chút nữa bác sĩ sẽ thông báo cho một kết quả tốt đẹp về bệnh tình của mình! )

Muối


Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Tuy nhiên anh ta llại là người úc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ toàn những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú hơn gì.
Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe, rôì đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ .
- Con cho thìa muối này hòa vào cốc nước , rồi uống thử đi !
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử , cốc nước mặn chát. Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước .
- Bây giờ con nếm thử nước ở trong hồ đi !
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi , thưa thầy. Nó chẳng hề mặn chút nào - Chàng trai nói sau khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử .
Người thầy chậm rãi nói :
- Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn nó giống như thìa muối này thôi. Nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước, thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước , họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho bản thân mình !



Đôi dòng bình luận


Phàm ở đời, người ta thường là cốc nước nhỏ nhoi hơn là ao hồ rộng lớn.


Một người con gái than thở với tôi, rằng cô ấy lấy chồng chỉ mới được hơn một tháng mà đã cảm thấy chán ngấy, nếu không phải vì đạo và đời nhiều luật lệ ngăn trở thì chắc là cô đã ly hôn. Hỏi nguyên do, cô trả lời: do mẹ chồng suốt ngày xét nét, chồng lại không còn yêu thương chiều chuộng hết mực như ngày còn là người yêu ...



Thoáng nghĩ thì thấy nhiều cảm thông, nhưng nghĩ sâu xa hơn, lại thấy cô nhiều đáng trách, bởi trái tim cô sao mà quá nhỏ bé, chỉ như là cốc nước như trong câu chuyện trên.



Khi người ta là cốc nước, người ta thấy những khó khăn, những nỗi buồn bực xảy đến cho mình là quá lớn. Khi người ta là cốc nước, thì những điều không hay, những điều không được vừa ý mình thì thật lớn lao, nó chiếm lấy hết tâm hồn để rồi chỉ còn thấy đời chỉ toàn là mặn chát và đắng cay. Để rồi từ đó mà than thở và trách móc.



Còn khi người ta là ao là hồ, khi trái tim đủ rộng lớn và bao dung, thì những khó khăn, những điều phiền muộn chỉ như muối đổ vào ao, chẳng thấm vào đâu so với những niềm vui – hạnh phúc mà người ta có. Khi người ta là ao là hồ, nhìn thấy một con chim bay thì có thể hình dung thấy cả bầu trời, thấy một bông hoa cũng như thấy được cả cánh đồng hoa và hương thơm ngát…



Vào cái giây phút kết thúc một năm, với một cây bút và một quyển sổ, trước tiên bạn sẽ vui vẻ liệt kê những điều hạnh phúc mình đã được nhận từ mọi người, từ nỗ lực bản thân và từ sự may mắn, hay trước tiên bạn sẽ rầu rĩ mà lên danh sách những bất hạnh mà tôi đã phải mang, những điều đáng ghét người ta đã làm cho tôi và ủ ê liệt kê những điều tôi vẫn chưa làm được?! Cái mà chúng ta nghĩ đến đầu tiên - Đó chính là nhân sinh quan để tự mỗi người xác nhận mình là ao hồ hay là cốc nước nhỏ!


Phút hồn nhiên

Không ngờ khả năng chụp hình của mẹ tôi “pro” ghê, có 2 mẹ con đi chơi với nhau mà mẹ cũng làm phó nháy cho tôi trong những cảnh bất ngờ thế này… Thế là có được vài tấm hình xinh xinh để giữ làm kỷ niệm

CIMG1177 by you.

CIMG1178 by you.

CIMG1180 by you.

IMG_0088 by you.

IMG_0080 by you.

IMG_0081 by you.

Relax chút xíu ...


“Chiêu độc “


Tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương. Trong phòng trực của bác sĩ, có một bệnh nhân hối hả chạy vào.


- Bác sĩ! Bác sĩ cho em một cây đinh 5 tấc với một cây búa đi.


- Chi vậy em?


- Em phải trả thù thằng hớt tóc!


- Tại sao phải trả thù nó?


- Lần nào hớt tóc nó cũng nhấp kéo trúng đầu em chảy máu. Em thù nó lắm.


- Nhưng trả thù bằng cách nào mà dùng búa và đinh?


- Em có cách trả thù này độc lắm, bảo đảm nó hết đường làm ăn luôn.


- Nhưng mà bằng cách nào?


- Em lấy cây đinh 5 tấc đóng vô đầu em rồi ra cho nó hớt tóc, thế nào nó nhấp trúng cũng gẫy kéo nó cho coi….




“Tìm bạn bốn phương”


Thanh niên 20 tuổi, độc thân vui tính, khoẻ mạnh không rượu chè bài bạc chích choác, yêu màu tím, tôn thờ sự thủy chung, hơi lãng mạn, có khả năng tự chăm sóc bản thân và người khác, ăn ngủ luôn đúng giờ giấc, sống rất kỷ luật. Không lang thang trên mạng, chít chát hay chơi game trực tuyến. Đã sống theo đúng thời khoá biểu trên 2 năm và sẽ tiếp tục như thế cho đến hết cuộc đời còn lại. Muốn quen biết các cô gái dịu hiền, đẹp, có lòng vị tha... Ai mến xin thư về cho: Nguyễn Văn A, khu tù chung thân, trại 5 Thanh Hóa...".



“Ăn với chả nói…”


Tục xưa, đặt tên xấu thì dễ nuôi. Nhà nọ có 3 người con trai được đặt tên là Cút, Cu và Ðớp. Một hôm, ông bố đi vắng thì có ông bạn đến chơi. Người vợ thay mặt chồng tiếp đón ân cân, người bạn cũng vui lắm.


Ðến bữa än, người vợ bảo thằng út : - Dọn cơm cho bác , Ðớp !


Người bạn hơi phật lòng, ăn qua loa vài chén rôi đứng dây.


Người vợ bảo đứa thứ hai : - Múc nước cho bác rửa, Cu !


Lần này ông bạn giận tím mặt, liền chào ra về. Người vợ ngớ người ra, không hiểu làm sao cả, bèn bảo thằng con lớn : - Dắt xe cho bác. Cút !



-> Bó tay