Ông Thợ Giầy Và Những Người Khách ngày Lễ Giáng Sinh
Cách đây hàng trăm năm,có một người thợ giầy cư ngụ tại thành phố Marseillies,được tất cả những dân chúng sống trong vùng đó yêu mến và kính trọng đến nỗi gọi ông là “Bố Martin.”
Vào một ngày trước Lễ Giáng-Sinh, ông ngồi một mình trong cửa tiệm bé nhỏ của mình, đọc câu chuyện về những nhà thông thái đến viếng thăm hài nhi Giêsu, với những tặng vật mà họ đã mang theo. Và ông tự nhủ với mình: "Nếu ngày mai là ngày Lễ Giáng-Sinh , và nếu hài nhi Giêsu được sinh ra tại thành phố Marseilles đêm nay, mình biết, mình sẽ dâng lên Ngài món quà gì ? ”
Ông đứng lên, với tay lấy từ trên kệ một đôi giầy mềm mại bằng da trắng nhỏ xíu, với khuy cài bằng bạc sáng ngời. “Mình sẽ tặng Ngài đôi giầy bé nhỏ dễ thương, một đôi giầy mà mình làm đẹp nhất trong đời mình. Ôi! Chắc là mẹ ngài sẽ hài lòng lắm! Nhưng mình chỉ là lão già lẩm cẩm” . Ông nghĩ thế và mỉm cười "Vua Vũ Trụ cần gì món quà nghèo nàn của mình chứ.”
Đặt đôi giầy trở lại trên kệ, ông thổi tắt ngọn nến và chuẩn bị nghỉ ngơi. Vừa chợp mắt, thì ông nghe có tiếng gọi: "Martin". Tự trong thâm tâm, bằng trực giác, ông cảm thấy, ông nhận ra người đang nói với ông: "Martin, từ lâu con mong ước được gặp ta. Ngày mai ta sẽ đi ngang qua cửa tiệm của con. Nếu con thấy ta và mời ta vào, thì ta sẽ là khách của con và sẽ dùng bữa trên bàn của con.”
Vui mừng quá thể, ông không thể ngủ được đêm hôm ấy. Ông đã chỗi dậy trước khi trời rạng sáng và dọn dẹp gọn ghẽ lại cửa tiệm bé nhỏ của mình. Lấy những nắm cát sạch tinh, rải rộng trên lối đi, ông cắt những cành linh-sam xanh tốt, đan bện với nhau thành những vòng hoa treo dọc theo mái hiên. Trên bàn ăn, ông đặt một ổ bánh mì thật lớn, một hũ mật ong, một bình đầy sữa, và phía trên lò sưởi ông treo một ấm trà nóng. Ông nhìn quanh hài lòng với sự chuẩn bị của mình.
Mọi sự đã sẵn sàng, ông đứng nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ mong đợi. Ông tin rằng, ông sẽ nhận ra Vua Vũ Trụ, khi Ngài xuất hiện. Ngoài đường vắng vẻ, chỉ thấy những hạt mưa tuyết đang rơi, nhưng trong lòng ông thật vui sướng, khi chợt nghĩ, ông chứ không phải ai hết, sẽ được ngồi cùng bàn và bẻ bánh dùng bữa với vị khách quý!
Ngay lúc đó, ông nhìn thấy một ông lão quét đường đi ngang qua, lâu lâu dừng lại, thổi hơi vào đôi bàn tay gầy guộc để làm ấm lại. Ông Martin nghĩ thầm: "Tội nghiệp, lạnh cứng người, chứ chơi sao !”. Mở cửa, ông gọi to:
- Bạn ơi, vào đây, sưởi cho ấm chút và uống tí trà nóng nào.
Không chờ gọi lần thứ hai, ông lão quét đường đáp lời cám ơn và bước vội vào tiệm.
Một giờ trôi qua, ông Martin nhìn ra, thấy một phụ nữ trong bộ quần áo nghèo nàn mỏng manh, bế một đứa bé.Bà ta có vẻ mệt mỏi, dừng lại, tạt vào trú mưa ở hàng hiên trước tiệm ông. Vội vàng, ông mở tung cửa. Và nói với bà ta:
- Vào đây, sưởi ấm nghỉ ngơi tí . Rồi ông hỏi: "Bà bệnh à ?”.
Bà rời rạc cắt nghĩa:
- Tôi đang đi đến nhà thương, mong họ sẽ cho tôi và cháu vào. Chồng tôi đi làm xa. Tôi bị bệnh, nhưng không có thân nhân nào để nhờ vả cả !
Bố Martin nhìn thằng bé, Ông kêu lên:
- Tội nghiệp thằng bé ! Sưởi cho ấm, rồi ăn miếng bánh đi. Được rồi, để tôi cho thằng bé uống chút sữa. Trời ơi, thằng nhỏ đẹp trai quá cở. Ố…ồ…sao chân nó không mang giầy vậy? .
Bà mẹ thở dài:
- Dạ, tôi không có tiền mua giầy cho cháu.
Ông đề nghị: "
- Vậy thì tôi cho nó đôi giầy này.
Và rồi, ông Martin lấy đôi giầy bé nhỏ bằng da trắng, mà ông đã ngắm nghía từ buổi chiều hôm trước, xỏ vào đôi chân nhỏ xíu của em bé. Vừa khít.
Lúc sau, bà mẹ trẻ hết lời cám ơn và xin phép được rời đi. Ông Martin lại trở về vị trí mà ông ngóng đợi Vua Vũ Trụ từ sáng đến giờ.
Nhiều giờ trôi qua, có nhiều người đã được mời ghé vào, để chia sẻ tình thương đơn sơ của ông thợ giầy, nhưng vị khách ông mong đợi đã không xuất hiện.
Sau cùng, khi màn đêm rơi xuống, "Bố Martin" nằm nghỉ trên giường, với cõi lòng buồn bã, ông thở dài: "Chắc chỉ là một giấc mơ thôi. Tôi đã hy vọng và tin tưởng, nhưng Ngài đã không đến ! "
Đột nhiên, căn phòng ngập tràn ánh sáng chói chang, làm ông phải nhấp nháy đôi mắt nhiều lần, và trước đôi mắt kinh ngạc của ông thợ giầy, lần lượt xuất hiện từng người một: ông lão quét đường, bà mẹ bị bệnh và em bé, cùng với tất cả những người, mà ông đã chia sẽ các món ăn uống ngày hôm nay. Mỗi người đều mỉm cười và nói với ông: "Con không thấy ta sao? Ta không ăn uống ở bàn của con sao ? ", nói xong và biến mất.
Và trong bóng đêm thinh lặng, ông nghe một giọng nói hiền từ và những lời quen thuộc: “Ai tiếp đón một em bé vì danh Ta, là tiếp đón chính Ta....”