
Có người hỏi: “Sao blog của T không bao giờ thấy viết về những mối quan hệ, công việc, những tâm tư vui – buồn, nhớ nhung hay giận hờn yêu đương”? Giật mình, ừ nhỉ! Tại sao tôi lại không viết về những điều ấy, chẳng phải blog chính là Nhật ký sao?
Khi viết blog, tôi rất cẩn thẩn dẫu rằng blog chỉ để viết cho mình: Những câu chuyện hay và ý nghĩa được nghe kể lại hay vô tình đọc được ở đâu đó, hay viết vài dòng cảm nghĩ - nhân sinh quan của bản thân về những vấn đề trong cuộc sống, những kỷ niệm tuổi thơ hay đôi khi là chia sẻ một sở thích …. Bởi chỉ nghĩ đơn giản: sẽ có lúc mình đọc lại. Như người giáo viên mà không đứng lớp, thì một câu chuyện hay, dẫu hay đến đâu, theo thời gian cũng sẽ quên nếu không được thường xuyên nhắc lại, nếu không kể lại cho người khác. Một bài học dẫu bổ ích đến đâu mà chỉ đọc một lần, thấy tâm đắc, rồi không đem ra thực hành, thì chẳng phải là cũng vô bổ sao?! Vì thế mà tôi đem chúng vào Blog, để những lúc gặp khó khăn thất vọng, đọc lại để tiếp thêm nghị lực cho mình, những lúc tâm trạng bấp bênh khi đắn đo cân nhắc một vấn đề, đọc lại để mạnh mẽ mà chọn lựa…
Thế cũng là một cái sự giải trí hay ho đấy chứ?!
Bây giờ là một câu chuyện vui nhưng đằng sau lại ẩn chứa nhiều ý nghĩa.
Chuyện kể rằng có một chàng hoàng tử rất đẹp trai, nhưng không may chàng ta bị một bà phù thủy phù phép nên mỗi năm chàng hoàng tử chỉ nói được một từ duy nhất.
Vì thế chàng rất buồn vì không nói chuyện được với ai.
Và cũng như mọi câu chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công chúa. Nàng cũng sống trong lâu đài nọ, nàng xinh đẹp vô cùng, đẹp như những nàng công chúa trong truyện cổ tích. Và thế là chuyện gì xảy ra các bạn cũng có thể đoán được, hoàng tử đem lòng yêu nàng công chúa.
Nhưng oái oăm thay, chàng không nói được, mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây? Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng trong 3 năm để được nói với nàng 3 từ: I LOVE YOU!
Và chàng ta bắt đầu chờ đợi, 3 năm trôi qua. Thời gian cũng đã đến, nhưng chàng chợt nhận ra rằng nói với nàng 3 từ đó chẳng có tác dụng gì, thế là chàng nghĩ hay là ta tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm nữa để nói với nàng thêm 5 từ nữa: “EM LÀM VỢ ANH NHÉ!”.
Chàng ta tiếp tục chờ đợi... Thời gian trôi qua...
Tám năm trôi qua kể từ ngày chàng quyết định chờ đợi, 8 năm trong im lặng để được nói với nàng một câu duy nhất. Và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đã tới, nàng công chúa vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nàng đang đứng trên lan can sân thượng của tòa lâu đài, miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời.
Chàng hoàng tử tiến tới trước mặt nàng, quỳ xuống, cầm lấy bàn tay nàng nhìn sâu vào mắt nàng và thốt lên 8 tiếng yêu thương: “I LOVE YOU, EM LÀM VỢ ANH NHÉ???".
Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Như mọi chuyện cổ tích ngày xưa thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc có hậu là chàng hoàng tử sẽ cưới công chúa và lời nguyền được hóa giải. Nhưng câu chuyện cổ tích này không kết thúc như thế.
Nàng công chúa sau khi nghe xong vẻ mặt rất ngạc nhiên. Nàng từ từ rút từ lỗ tai mình 2 cái tai nghe của chiếc headphone và hỏi lại: “ANH NÓI GÌ CƠ, EM NGHE KHÔNG RÕ?”. (!!!)
Câu chuyện kết thúc ở đây, số phận hoàng tử như thế nào cũng không biết nữa. nhưng từ câu chuyện này chúng ta có thể rút ra một bài học: Có 3 thứ trên đời này đã đi qua không bao giờ trở lại:
1. Thời gian đã qua không bao giờ trở lại.
2. Lời nói đã nói ra khó có cơ hội để nói lần nữa (bởi vậy phải cẩn thận trước lời nói của mình, dù đôi lúc bạn nghĩ là mình chỉ nói đùa !!!)
3. Hãy chớp lấy cơ hội vì cơ hội chỉ có một lần.