Nov 2, 2009

Ngày này năm ngoái

z6728451

      Hôm nay là tròn một năm kể từ ngày ba tôi nhập viện vì một trận bệnh thập tử nhất sinh, vật lộn giữa ranh giới sự sống và cái chết. Ba vật lộn để giành lại sự sống bởi ba tôi rất yêu đời và rất yêu cuộc sống, còn mẹ con chúng tôi thì vật lộn để giành ba lại. Vật lộn và giành giựt, thắng và thua. Thế mà đã một năm rồi đấy …

    Tôi nhớ chính xác cái ngày này, vì năm ngoái, vừa sau lễ “Kính nhớ tổ tiên” – một lễ quan trọng của người Công giáo – là ba tôi nhập viện luôn. Thông lệ hằng năm ở nhà thờ, vào ngày lễ này Linh mục sẽ thống kê số người “ra đi về với Chúa” trong một năm là bao nhiêu và những ai, năm ngoái gia đình chúng tôi đã nghĩ rằng ba sẽ là người tiên phong đứng đầu “danh sách đen” cho năm nay rồi ! Trước thì chúng tôi còn khấn nguyện cho ba chóng bình phục, sau với sự thất vọng và bất lực của bác sĩ, chúng tôi chỉ còn biết khấn nguyện cho ba – nếu Chúa muốn ba tôi ra đi – xin cho ba tôi được ra đi trong bình yên mà không đau đớn nữa. Tuy chỉ còn thấy hi vọng là một tia nhỏ mong manh thoáng có thoáng mất trong trái tim mỗi người, chập chờn như đèn dầu leo lét có lúc tưởng đã tắt hẳn, nhưng chúng tôi vẫn không khuất phục sự buông xuôi của bác sĩ. Những bác sĩ, vì đó không phải là người thân của họ nên họ không hiểu, họ dễ dàng khuất phục những cái kết quả xét nghiệm và phim chụp vớ vẩn. Họ tin tưởng tuyệt đối vào kiến thức họ học được mà không biết rằng: Chúa mà cũng có lúc phải mềm lòng !

     Cái cảm giác sắp mất đi một người thân, đến nay nghĩ lại tôi vẫn còn rùng mình ớn lạnh: hoang mang cực độ, chông chênh muốn ngã và nhất là cảm giác đôi tay như muốn nắm lấy cái vật gì đó đang dần dần rời xa mình mà giật lại… Tất cả những kỷ niệm tuổi thơ lại cứ trôi về không ngừng: từ những phong bao lì xì đỏ được nhận Đêm Giao Thừa từ ba mẹ, những lời chúc bình dị: chăm ngoan học giỏi; rồi hình ảnh ba chở đến trường trên chiếc xe đạp chở muối những ngày đầu đi học để quen đường sau này tự đi bộ một mình; rồi những đòn roi quở mắng cho những lần trốn học đi chơi hoặc vì giận ba mẹ mà đi chơi suốt cả ngày không về… Bao nhiêu là tội, bao nhiêu là roi đòn, và bây giờ là bấy nhiêu hối tiếc…

      Làm con, thì chỉ biết giữ những kỷ niệm tội lỗi của mình, còn trong trái tim ba mẹ thì chỉ giữ toàn là những kỷ niệm tốt đẹp về con …

      Tôi chắc chắn rằng ba mẹ tôi không còn nhớ đến những lần tôi cố tình hất bể chén dĩa khi bị quở mắng vì tội gì đó; không còn nhớ đến những giậm giật quét nhà dọn dẹp mà cố tình khua cho lớn tiếng để ba mẹ biết tôi đang giận lắm; không nhớ đến những cái tát cho nên thân nên người với đứa con gái “bướng không chịu nổi”… Nhưng tôi chắc chắn rằng ba mẹ tôi có thể kể ra hàng đống hàng đống những hình ảnh bé nhỏ của tôi từ ngày thơ ấu, những hạnh phúc tràn trề khi thấy tôi biết lật, biết bò rồi chập chững biết đi; những phần thưởng và bằng khen từ nhà trường, những lời khen tốt đẹp trong Sổ Liên Lạc. Có lẽ tôi đã quên hầu hết những biến cố tốt đẹp của đời mình nhưng ba mẹ tôi thì có thể nhắc lại tất cả chúng…
 
      Thế mà đã một năm rồi đấy … Ba tôi sống thêm một năm !
         Đã từng đọc ở đâu câu này: “Với người trẻ: một ngày qua mau và một năm thì qua lâu. Với người già: một ngày qua thật lâu nhưng một năm thật ngắn ngủi”. 

       Mong sao đến năm sau tôi lại ngồi viết Nhật ký blog thế này, viết lên những cảm xúc hạnh phúc vì còn đủ Cha mẹ, và tôi sẽ lại viết câu: “Thế mà đã một năm rồi đấy … Ba tôi lại sống thêm một năm !

       Và năm sau, năm sau nữa tôi vẫn viết câu ấy.