Jul 23, 2010

Công việc của tôi

4b27dbe5_12cfec52_hoa%20huong%20duong by you.

     Công việc của tôi kể cũng lạ, nghe có vẻ tốt đẹp lý tưởng quá, mà lắm khi cũng đầy vất vả và chua chát.

     Trong khi cái căng thẳng từ công việc của người ta là từ doanh số, từ thu nhập, thì tôi lại thường bị stress vì việc phải tìm kiếm những nơi thật sự nghèo khó và cần sự giúp đỡ để sắp xếp cho khách nước ngoài đến làm từ thiện.


     Thì ra cái việc gọi là “làm từ thiện” cũng không phải dễ dàng gì nhỉ? Đồng tiền nếu đến được tay những người thật sự cần nó thì tốt đẹp biết bao, còn không thì, từ thiện không đúng chỗ chỉ gây nên toàn hệ lụy tiêu cực. Vì thế mà đã không ít lần tôi đã phải nhận cái cảm giác hối hận khi sắp xếp cho khách làm từ thiện ở những nơi mà đồng tiền chỉ chạy vào túi riêng của một vài cá nhân chủ chốt nào đó. Kể ra thì, sau 3 năm làm công việc này, tôi cũng đã rút ra được nhiều kinh nghiệm, cái nhìn của tôi chính xác hơn và tôi nhìn vấn đề một cách thực tế hơn đúng theo bản chất của nó, như kiểu: không phải ai làm từ thiện cũng đều là xuất phát từ lòng tốt mà đôi khi là vì nghĩa vụ hoặc mục đích mua cái hư danh; không phải ai làm việc trong những tổ chức xã hội hoặc những ban nghành xã hội đều vì cái Tâm với đời và với người; và không phải cứ muốn làm từ thiện là được, mà phải theo thủ tục đầy đủ các bước và phải được sự phê chuẩn cho phép của những người có chức trách nào đó…


      Lắm lúc vì phải chạy lo thủ tục giấy tờ, nộp công văn đúng cửa đúng người và đủ dấu, chỉ để có được chữ ký phê chuẩn cho phép “được” đóng góp vào cái sự nghiệp chăm lo cho đời sống đáng thương của những đứa trẻ mồ côi, nhiêu khê quá, tôi đâm phát bực, chán ngán đến mức muốn rời bỏ công việc này mà tìm một công việc an nhàn khác. Tôi ghét cái sự phải năn nỉ ỉ ôi một ai đó. Tôi ghét cái sự người ta cho phép tôi và những người khách của tôi đến thăm trẻ em và cho chúng ít quà là một sự ban ơn đối với tôi. Tôi ghét phải thừa nhận rằng có sự giả dối đằng sau những nghĩa cử tốt đẹp.


      Nhưng rất may là không phải ai cũng vậy, đó là những bông hoa tươi đẹp hiếm hoi nhưng cũng đủ khiến cho người ta vẫn thấy được cái đẹp cái vui trong một vườn hoa đã bị bỏ rơi và tàn úa. Những bông hoa đẹp giữa một vườn hoa úa tàn lại càng nổi bật hơn. Nghĩ đến điều này tôi lại nhớ đến Thầy Trung - Giám Đốc cũ của Trung Tâm Tam Bình mà bây giờ đã chuyển sang phụ trách quản lý cho Trung Tâm Bảo Trợ Trẻ Mồ Côi Thị Nghè. Có một lần tôi đến gặp thầy để chuẩn bị cho đoàn khách của tôi đến thăm, tôi hỏi thầy (lúc đó còn làm ở Tam Bình) là trung tâm hiện thiếu thốn gì để chúng tôi chuẩn bị. Thầy ôn tồn trả lời: “Thiếu thốn thì thiếu thốn nhiều, nhưng các cô cậu cho gì chúng tôi nhận lấy và đều là rất quý, có gạo cho gạo, có rau cho rau, có áo cho áo… nhưng tốt nhất là, cô câu bỏ thời gian đến chơi với tụi nhỏ lâu lâu một chút thì thật tốt, cho chúng nó vui, đừng đến ào một lúc 2-3 tiếng đồng hồ rồi đi…” Thầy còn nói gì nữa nhiều lắm mà tôi không nhớ, chỉ nhớ là lúc đó tôi đã cảm thấy rất vui bởi đang được nói chuyện với một người thật sự có tâm với nghề…
  Hôm trước có nhờ người bạn học quê ở Bến Tre tìm giúp cho môt cái trường học nghèo ở huyện Giồng Trôm để tôi sắp xếp cho đoàn khách sinh viên đến thăm. Cậu ta cũng đã nhiệt tình hỏi han bạn bè ở quê xem có biết cái trường nào chính thức nghèo để giới thiệu cho tôi, cũng kiếm được 2 trường “đạt tiêu chuẩn”. Cũng đã mấy tuần qua và tôi cũng đã yên tâm với sự lựa chọn đó. Hôm nay, vừa online, cậu ta đã hí hửng báo ngay rằng cậu ta vừa được bạn ở quê giới thiệu cho một cái trường bảo đảm “không chê vào đâu được” !! Cậu ta còn dẫn chứng về cái sự nghèo của học sinh trường đó là “đi học còn không có cặp, phải đựng tập sách trong những bao nilon” và “trường nằm trong vùng hẻo lánh, nếu nằm ở đường lộ thuận tiện giao thông thì nó đâu có nghèo”. Xem ra, kiếm được một cái trường đạt tiêu chuẩn nghèo mà vui cũng không kém phần như may mắn được vé cào trúng thưởng !!

     Lại thêm một bông hoa đẹp trong vườn hoa tàn úa …