
“ Em vẫn biết đó là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Những vui buồn đem chia sẻ cùng nhau…” (Xuân Quỳnh)
Tình yêu của những người con gái thật lạ, nhỏ bé e ấp mà dạt dào mãnh liệt. Khi cô gái yêu, ngồi trong lớp học, ngồi trong công ty ... rảnh rang, với một cây bút và một tờ giấy, là như vô thức, lại viết tên người yêu thương đầy khắp trang giấy nhỏ, với đủ các kiểu chữ, rồi giật mình giấu đi ngay khi cô đồng nghiệp bên cạnh quay sang hỏi chút việc .
Chợt nhớ mấy câu thơ dễ thương của nhà thơ Nguyễn Bính miêu tả tâm tư người con gái:
"Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em dừng thoi dệt giữa tay xinh
Dường như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh....
"
Còn nhớ, em gái tôi ngày nó chưa lấy chồng, tất cả những tin nhắn yêu thương của người yêu, nó đều ghi hết lại trong một quyển sổ. Mà mỗi ngày anh ấy chỉ gửi cho nó có ... hơn trăm tin nhắn thôi !!!! Căn phòng 2 chị em tôi ở, em gái nửa bên phải, tôi một nửa bên trái, thế là góc bên phải đầy những dòng chữ ca ngợi tình yêu và tên người yêu được em gái tôi ghi kín hết cả bức tường bên phía ấy!
Có một câu chuyện tình rất đẹp, tôi biết được khi nghe một bài hát có cái tên rất lạ: "Hãy thắt 1 dải ruy băng vàng lên cây sồi già..."
Người ta kể rằng: Nước Mỹ, năm 1972, trên một chuyến xe khách đi Miami. Một hành khách nói với người lái xe rằng anh ta mới ở tù ra sau ba năm vì tội tiêu tiền giả. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm tù là thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai- thì không thể tin đều đó. Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy Mary đang đứng khuất phía sau vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."
Trong suốt 3 năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới là người phạm tội. Năm thứ 2, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và không biết khi nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ đến những dải ruy băng vàng nữa, nhớ về cô gái anh yêu lại càng không thể. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên chuyến xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không trở về đi ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến xe, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi cho tới khi chuyến cuối cùng. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Và khi chiếc xe khách rẽ vào đường U.S.17 gần quê của chàng trai - làng White Oak, Georgia, chàng trai nhờ người lái xe hãy chạy chậm lại để chàng có thể nhìn thấy dải ruy băng được treo trên cây sồi già nếu nó được treo ở đó..
Thế nhưng thứ chàng cũng như cả chiếc xe khách hôm đó nhìn thấy không phải là một dải ruy băng vàng mà là hàng trăm dải ruy băng được buộc trên cây sồi đó.Những giọt nước mắt của chàng trào ra vì sung sướng, còn người lái xe nhanh chóng gọi điện cho đài phát thanh và kể cho họ điều này.
Người trong thị trấn hôm ấy đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng được buộc vào những nhánh sồi như lá vào mùa thu.
Câu chuyện tình đẹp này đã trở thành bất hủ khi được đi vào bài hát nổi tiếng "Tie A Yellow Ribbon Round the Old oak Tree" (Hãy buộc một dải ruy băng vàng quanh cây sồi già) của Tony Orlando.
I'm coming home I've done my time
And I have to know what is or isn't mine
If you received my letter Telling you I'd soon be free
Then you'd know just what to do
If you still want me
( Anh đã hoàn thành thời gian của mình và đang trên đường về nhà
Anh cần phải biết điều gì thuộc về anh và không thể thuộc về anh
Nếu như em đã nhận được lá thư anh báo rằng anh sẽ sớm được tự do
Thì em sẽ biết em sẽ phải làm gì
Nếu như em thực sự vẫn còn cần anh)
Oh tie a yellow ribbon 'Round the old oak tree
It's been three long years
Do you still want me
(Hãy buộc một dải ruy băng màu vàng quanh cây sồi già
Ba năm dài đắng đẳng đã trôi qua rồi
Thì liệu giờ em có còn yêu anh)
If I don't see a yellow ribbon 'Round the old oak tree
I'll stay on the bus, forget about us
Put the blame on me
If I don't see a yellow ribbon 'Round the old oak tree
(Nếu anh không thấy một dải ruy băng vàng buộc quanh cây sồi già
Anh hiểu và sẽ ngồi lại trên xe bus, sẽ quên tất cả mọi chuyện giữa hai ta)
Và sẽ tự trách bản thân mình
Nếu anh không nhìn thấy một dải ruy băng vàng buộc quanh cây sồi già)
Bus driver please look for me
'Cause I couldn't bear to see what I might see
I'm really still in prison
And my love she holds the key
A simple yellow ribbon's all I need to set me free
I wrote and told her please
( Bác tài xế làm ơn tìm hộ tôi
Vì tôi không thể nào chịu đựng nổi những gì tôi có thể sẽ nhìn thấy
Tôi thực sự vẫn còn trong nhà giam
Và tình yêu của tôi - cô ấy là người giữ chìa khoá
Chỉ một dải ruy băng vàng là tất cả những gì tôi cần để có thể cho tôi tự do
Tôi đã viết cho cô ấy và cầu xin cô ấy như thế)
Now the whole damn bus is cheering
And I can't believe I see
A hundred yellow ribbons 'Round the old, the old oak tree
(Và bây giờ mọi người trong xe bỗng hò reo
Và tôi không thể tin vào những gì mà mình nhìn thấy
Cả trăm dải ruy băng vàng đang tung bay trên cây sồi già.......
Ai nghe câu chuyện, cũng thấy trong lòng một chút buồn pha lẫn một chút vui: buồn vì việc người con trai đã để lỡ mất 3 năm cuộc đời vì phạm tội, buồn vì anh đã để cho người vợ sắp cưới phải mất 3 năm chờ đợi đau khổ, mỏi mòn. Buồn vì anh có lúc đã không tin trên đời vẫn có một tình yêu chân thành dẫu phải chờ đợi và nhiều thử thách. Nhưng câu chuyện lại khiến người nghe thấy vui: vui vì chàng trai nhờ bị ngồi tù 3 năm mà chàng trai có thời gian suy ngẫm về cuộc đời mình, để ăn ăn hối hận cho những lỗi lầm đã mắc phải vì sự nông nổi của tuổi trẻ. Vui vì sau 3 năm chờ đợi mỏi mòn, bặt tin tức người yêu, tưởng chừng như anh sẽ bỏ cuộc, sẽ không còn hi vọng, thì dường như trong anh vẫn còn một tia hi vọng le lói (dẫu chỉ là vì vô thức). Nếu hôm ấy, không vì cái chút niềm tin yêu hi vọng le lói ấy, liệu anh có đi chuyến xe bus mà quay lại cây sồi già?! Và cuối cùng, vui vì trên thế gian này vẫn luôn tồn tại những mối tình trong trắng và thủy chung, những mối tình vĩnh cửu.
Được yêu một đời cũng sẵn lòng chịu những hi sinh ...