Jul 5, 2010

Bấp Bênh

4a98ec3b_47d05f80_2 by you.



     Thưở bé, lúc nào ta cũng được mẹ quan tâm, dạy dỗ; cha răn đe, bảo bọc.

     Khi ta chưa đi học, ghánh hàng trái cây của mẹ là cả thế giới vui thích của ta: mẹ dạy ta cách lựa trái chín như thế nào mà ăn, chứ không phải đụng trái nào mềm và có màu vàng là đưa lên miệng cắn. Cha dạy ta cách nhặt thóc vo gạo, thổi cơm bằng bếp củi. Lâu lắm rồi, ta đã quên hết cả, bởi trái cây bây giờ thật ngon, trái nào cũng chín cũng vàng và tròn trịa đẹp mắt, ta không phải mất nhiều thời gian lựa nữa. Bây giờ trái cây họ phun thuốc. Nấu cơm ư ? 2 phút là xong, chỉ bỏ gạo vào nồi, canh nước và cắm điện. Lâu lắm rồi, có lẽ giờ ta đã quên mất cả dáng hình của hạt thóc !
Khi ta đi học, chị gái dạy ta cách may phù hiệu, bao tập, dán nhãn (thế mà không ít lần còn dán ngược !!). Cha chỉ ta cách đi bộ đến trường để không bị lạc với những điểm đánh dấu quẹo trái hay quẹo phải. Mẹ dạy ta cách tự bảo vệ mình là không ăn hàng quán bánh kẹo trước cổng trường và cũng không nghe lời ai dỗ ngon dỗ ngọt.


      Thế giới của ta thưở bé thật nhỏ hẹp và an toàn biết bao, thế mà ta vẫn được cha mẹ dang tay che chắn bao bọc. Thế giới của ta bây giờ rộng lớn hơn, sao ta lại thấy mình chỉ một mình chống chọi. Có những lúc ta bấp bênh giữa thật – giả, đúng – sai, chân thành hay giả dối. Ta loay hoay tìm kiếm trong ký ức tuổi thơ một tiền đề, một lý thuyết mà cha mẹ đã dạy ngày xưa, để mà cân nhắc xét đoán cho cái điều mà ta đang hoang mang lầm lạc. Nhưng những khó khăn ta gặp phải trong cuộc sống bây giờ, không nhỏ bé giản đơn như ngày ta còn nhỏ nữa. Cuộc sống bây giờ không phải là bài toán cộng trừ, để ta có thể thấy rõ đáp án là sai hay đúng. Ta cũng không phải trẻ con để mê que kem đến đỗi người ta chỉ cần cho ta que kem là ta đã thấy rằng người đó là người tốt. Tốt – xấu, chân thành hay giả dối, ta chỉ còn dựa vào lời người ta nói, vài việc người ta làm; nhưng thậm chí ngay cả những việc người ta làm cũng chưa hẳn là xuất phát từ một lòng tốt, thì làm sao ta tin một lời nói có cánh ?! 


      Dường như càng lớn, ta càng thấy ta xa cách và vượt khỏi vòng tay cha mẹ. Ta không còn hỏi ý kiến cha mẹ về một điều mà trong tim ta thôi thúc muốn làm dù chẳng biết là làm thế thì đúng hay sai và có ích gì cho ta không nữa. Ta tự xét đoán một con người theo cảm nhận bản thân ta mà bỏ qua đi những lời khuyên hữu ích của cha mẹ. Ta thất vọng, ta lung lay niềm tin, ta đa nghi và ta khép kín… tất cả những trạng thái tinh thần mà cần lời khuyên của cha mẹ nhất, thì ta lại giấu kín. Ta che giấu nó khéo léo đến nỗi, cha mẹ luôn thấy ta tự tin và vui vẻ, và cha mẹ thấy an tâm về điều đó. Mắt cha mẹ ta đã nhòa hơn xưa, hay vì gương mặt ta không còn thật thà như xưa nữa, để cha mẹ có thể thấy trên gương mặt ta sự bất an, bấp bênh và đầy ngờ vực?!


     Ta lớn rồi, nhưng vẫn thế thôi, nhỏ bé và khờ dại quá. Có khi nào, ta chịu vất đi cái lốt trưởng thành giả tạo, để lại trở về nhỏ bé trước cha mẹ ta? Ta sẽ nói với cha mẹ ta rằng: “Hãy dạy lại cho con, dạy lại cho con từ những điều đơn giản nhất …”