Aug 16, 2010

Mẹ bệnh

photo

     Mẹ bệnh đã 4 hôm nay...

     Hôm đầu tiên, tôi lại về nhà trễ, không hay không biết mẹ đã bị sốt cao từ chiều. Bố bảo, anh trai đã đưa mẹ đi khám Bác sĩ và lấy thuốc rồi, lại còn đi mua cháo cho mẹ trong lúc trời đang mưa to… Tôi vào phòng mẹ, mở đèn lên thấy mẹ đã ngủ. Tôi cũng lủi về phòng mình, tắm rửa, học bài một chút rồi đi ngủ. Cả ngày này tôi chưa nói với mẹ được một câu !


    Hôm thứ hai, sáng dậy sớm xuống nấu cháo cho mẹ. Vừa xuống cầu thang đến cửa phòng mẹ thì nghe tiếng bố đang trò chuyện thì thầm với mẹ : “con cái gì mà đi cả ngày, mẹ bệnh cũng chẳng hỏi han được một câu, chẳng mua được bát cháo…”.  Cái đứa “con cái gì…” mà bố đang nói chắc là tôi. Tôi thấy lòng giận bố một chút, nhưng nghĩ lại thì lại thấy giận mình thật nhiều. Phải rồi, dạo này tôi hay về trễ, có khi cả ngày chẳng nói với mẹ được một câu, sáng dắt xe ra cửa, chỉ một lời chào bố mẹ đi làm, tối tôi về thì mẹ đã ngủ. Có những hôm tôi về, nhìn qua khe cổng thấy bố đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế đợi cửa, thấy lòng hối hận quá. Nếu không phải vì bố phải đợi tôi về để đóng cổng, thì bố mẹ tôi đã đi ngủ từ 9 giờ. Hôm này, sau giờ làm tôi chạy vội về ngay.


      Hôm thứ ba, sáng tôi thấy mẹ đã khá hơn một chút. Mẹ đột nhiên bảo tôi đừng nấu cháo, đừng mua phở gì hết, mẹ thèm ăn xôi bắp và chuối sáp luộc. Mẹ làm tôi nhớ đến bà Ngoại tôi ngày xưa, Ngoại tôi cũng thích ăn xôi bắp lắm. Hồi tôi còn bé, có thời gian Ngoại vào ở với chúng tôi. Rồi có hôm kia, tôi thấy Ngoại bảo anh tôi rằng, Ngoại thèm ăn xôi bắp kiểu miền Bắc, thế là anh tôi tất tả đi mua ngay. Nhưng Ngoại tôi chỉ thích ăn xôi bắp hạt thôi, mà anh tôi thì lại đi mua xôi bắp giã. Xôi bắp giã, hạt bắp người ta làm trắng tinh, giã nát nhừ, mà Ngoại tôi thì không thích thế dù răng ngoại đã rụng hết cả. Ngoại bảo: “Gớm, nhìn cứ như họ nhai rồi nhả vào đây…”. Xôi bắp giã mà Ngoại tôi lại hay bảo là xôi bắp nhả, ngoại kỹ tính lắm.  Mẹ tôi giống Ngoại thật nhiều từ thói quen đến sở thích, mẹ cũng thích ăn xôi bắp hạt như Ngoại. Ngoại tôi đã mất rồi, sau khi vào ở với chúng tôi rồi về lại miền Bắc không bao lâu. Sáng này đột nhiên mẹ tôi lại bảo thèm ăn xôi bắp, mẹ làm tôi sợ… Tôi sợ lắm cái ngày mà tôi biết rằng rồi cũng sẽ đến !!


      Quái ! Mọi hôm thấy các bà bán xôi bắp và chuối sáp đầy đường đầy hẻm, nhìn đến mà phát ngán, thế mà hôm nay họ cứ như đồng loạt bốc hơi hết cả, chạy mấy ngã đường và vào cả 2 cái chợ mà cũng không mua được đủ cả 2 thứ ấy. Hay tại đầu tôi nghĩ vẩn vơ lo lắng quá, tôi không nhớ được mọi hôm tôi trông thấy họ ngồi bán ở những đâu ?!


      Nhiều người khen tôi viết lách hay, nhưng họ không biết rằng, tôi không thể đem những ngôn từ ấy từ tâm trí mà ra khỏi miệng. Tôi ngại thể hiện tình cảm. Lúc hai chị em tôi ngồi chăm sóc mẹ, đứa đút cháo, đứa bóp tay, em tôi líu lo hỏi han kể lể đủ điều, tôi vẫn chỉ bó gối ngồi im nhìn mẹ rồi lại nhìn bâng quơ bầu trời xanh ngắt xuyên qua dàn bông tigôn trong mùa mưa đang xanh mướt lá. Tôi biết tôi dở lắm. Tôi biết tôi yêu mẹ và mẹ cũng yêu tôi, nhưng tôi chưa bao giờ dám nói cám ơn và xin lỗi với bố mẹ. Khi tôi còn nhỏ, thể hiện tình yêu thương là một điều dễ dàng và tôi rất thích. Tôi đã hát líu lo suốt ngày: “Nếu hỏi rằng, em yêu ai, rằng em rằng em yêu ba nè, rằng em rằng em yêu mẹ nè, yêu chị yêu anh, yêu hết cả nhà, nhưng nhất là: yêu mẹ cơ..ớ..ơ…”.  Còn bây giờ, tôi ngại thể hiện tình cảm bằng lời nói…


      Một người bạn của tôi bảo rằng: tôi không bao giờ nói lời yêu thương vì tôi sợ người ta biết tôi giàu tình cảm. Cái vẻ ngoài hờ hửng thờ ơ là cái khiên che chắn cho con người thích quan tâm và thích được quan tâm của tôi, và khi ở trong cái khiên của sự giả tạo ấy, tôi thấy mình được an toàn và cảm thấy mình mạnh mẽ. Anh muốn tôi thay đổi, không muốn tôi một ngày nào đó phải hối hận vì đã không làm một điều gì đó đúng lúc và kịp thời, và không bao giờ thấy hối tiếc như anh vì anh đã không bao giờ chịu nói với ba anh rằng anh yêu ông ấy cho đến khi anh không bao giờ có thể làm điều ấy nữa. Và điều này đã tập cho anh thói quen không bao giờ quên nói “con yêu mẹ”, “em yêu chị”, “chú yêu con” trước khi chia tay những người thân mà anh còn đang có thể gặp được họ. Cuộc sống là mong manh quá để ta có thể hứa hẹn ta sẽ làm điều đó vào ngày mai…


     Hôm nay - ngày thứ tư mẹ bệnh, buổi sáng chỉ có tôi và mẹ ở nhà, dịp tốt để hai mẹ con có thể trò chuyện. Rốt cuộc thì tôi cũng đã có thể nói được với mẹ những lời yêu thương dù là vẫn còn rất e dè hạn chế, nhưng tôi đã có thể nói với mẹ về những dự định và mong ước của tôi, có thể để mẹ hiểu rằng tôi không hoàn toàn là đứa con chỉ ngang tàng và thờ ơ lãnh đạm. Và tôi rất yêu mẹ.


    Dẫu mẹ bệnh nặng và tôi thấy lo sợ thật nhiều, nhưng sâu trong thâm tâm tôi thấy một linh cảm tốt là mẹ tôi sẽ sớm khỏe lại. Tôi tin vào linh cảm của tôi nhiều lắm vì nó chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng, như cái lần mà tôi đã tin rằng bố tôi cũng sẽ sớm hết bệnh và về nhà trong khi các bác sĩ ở bệnh viện thì liên tục lắc đầu và chép miệng chán nản mỗi khi nhìn vào bệnh án. Mặc họ ! Chỉ có Chúa mới là bác sĩ nhân từ và tận tâm nhất !