Mar 20, 2009

Hai biển hồ


Sau gần 2 tuần nằm bệnh viện và nghỉ dưỡng ở nhà, giờ trở lại với công việc, mọi thứ vẫn vậy, chỉ có tôi là thay đổi: thể trạng có vẻ yếu hơn và tinh thần thì lại có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hôm nằm viện, một buổi tối khuya rảnh rang không có bạn bè đồng nghiệp thăm nom, lê đôi chân còn đau nhức đi dạo dọc hành lang vắng lặng, tình cờ tôi đọc được bài này ở Bản Tin Khoa Nội Thần Kinh A của bệnh viện, đã đọc đi đọc lại nhiều lần vì có nhiều suy ngẫm.


Hai biển hồ


Người ta bảo ở bên Palextin có hai biển hồ... Biển hồ thứ nhất gọi là biển Chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hồ này. Nước trong hồ không có một loại cá nào có thể sống nổi mà người uống cũng bị bệnh. Không một ai muốn sống ở gần đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút khách du lịch nhiều nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể uống được mà cá cũng có thể sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiều ở nơi đây. Vườn cây ở đây tốt tươi nhờ nguồn nước này...

Nhưng điều kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ sông Jordan. Nước sông Jordan chảy vào biển Chết. Biển chết đón nhận và giữ lại riêng cho mình mà không chia sẻ, nên nước trong biển Chết trở nên mặn chát. Biển hồ Galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan rồi từ đó mà tràn qua các các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muôn thú và con người.

Một định lý trong cuộc sống mà ai cũng đồng tình: Một ánh lửa chia sẻ là một ánh lửa lan tỏa. Một đồng tiền kinh doanh là một đồng tiền sinh lợi. Đôi môi có hé mở mới thu nhận được nụ cười . Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm hồn mới tràn ngập vui sướng.

Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho riêng mình . "Sự sống" trong họ rồi cũng chết dần chết mòn như nước trong lòng biển chết!


Đôi khi người ta cứ mải miết chau chuốt cho mình một đôi mắt đẹp, to tròn, mà quên mất việc chau chuốt cho mình một CÁI NHÌN hoàn thiện, chau chuốt một cơ thể ngọc ngà mà bỏ quên việc nâng cấp TÂM HỒN mình. Trải qua một trận bệnh bởi căn bệnh đáng ghét suýt lấy đi của tôi đôi chân hay đi và sự lanh lẹ, mới cảm thấy xấu hổ và hối tiếc. Tôi đã có hàng ngàn lý do để lần lữa kế hoạch đến thăm một Viện Dưỡng Lão hay Trường Khiếm Thị, và cũng có ngần ấy lý do để cho phép mình ăn tối bên ngoài thay vì về nhà ăn tối với bố mẹ và chị em, nhưng lại luôn có thời gian cho công việc hay ăn tối với một đối tác...


Có những thứ không làm hôm nay được thì ngày mai có thể làm, đúng, nhưng bạn có chắc bạn còn sống đến ngày mai?!


Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh - Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác...