" Tạo hóa chia Xuân thành hai nửa
Nửa úa tàn với nửa non tơ... "
Hằng năm, cứ vào độ những ngày cuối năm Âm Lịch, khi lá ngoài đường rụng nhiều, đường xá ít người hơn, trên lề đường người ta bắt đầu bày bán những chậu hoa kiểng trưng Tết và nhà nhà cũng bắt đầu sơn cửa sơn nhà, dán hoa mai giấy lên cửa kiếng, lau dọn nhà cửa cho sạch sẽ sáng sủa, cũng là lúc lòng tôi lại nao nức xôn xao những kỷ niệm hân hoan của ngày xuân thưở cũ. Tôi quên sao được những cảm xúc trong sáng ấy, nó nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi rung rinh mỉm cười dưới bầu trời quang đãng.
Buổi mai hôm ấy – một buổi mai thật bình yên và nhiều gió nhẹ, tôi thức dậy đã thấy chị hai và mẹ tôi đang ngồi lầm rầm trò chuyện: chuyện giá dầu ăn, giá đường, bột ngọt đã tăng; rồi lại lầm rầm tính toán những thứ cần mua ngày Tết: nào pháo Tết, nào mứt dừa, mứt bí, hạt dưa, lại có cái phần hấp dẫn tôi hơn cả: quần áo giày dép mới. Quần áo mới ngày Tết – nghe mới vui làm sao, dẫu tôi biết rất rõ rằng, kỳ thực, quần áo mới mặc cho ngày Tết mà mẹ sẽ mua luôn là áo sơmi trắng và váy xanh, để sau Tết lại mặc đi học, nhưng tôi vẫn háo hức chờ đợi lắm. Tôi thích cái mùi lạ lùng của quần áo mới và tập vở mới. Mặc một cái áo mới toanh, giở một quyển vở mới trắng tinh và nắn nót viết dòng đầu tiên trên trang vở đầu tiên “ngày….tháng…năm …” bao giờ cũng cho tôi niềm cảm động hân hoan khôn tả.
Đó là kỷ niệm ngày xuân của cái năm 199… xa tít tắp, của cái thưở mà tôi còn là con bé đeo cặp lằn cả hai vai, hai bàn tay với các ngón ngày nào sau buổi học cũng dây đầy mực tím. Ngày ấy tôi thường nghe người lớn bảo nhau và bảo cả với chúng tôi – những đứa trẻ “ăn chưa no, lo chưa tới” rằng:
- Tết Nhất là cái lo nhiều hơn cái vui, bao nhiêu nợ nần phải trang trải, bao nhiêu thứ phải sắm. Cứ háo hức đi, rồi khi chúng mày lớn lên sẽ hiểu, xem còn vui, còn háo hức Tết được nữa không?
Những lời than phiền của người lớn, gương mặt lo toan của ba mẹ những ngày trước Tết ngày ấy thường gieo vào trong tôi một niềm hoang mang mơ hồ “sợ thành người lớn”, như con chim non thấy quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng e sợ. Nhưng cái u buồn và lo lắng rất trẻ con ấy cũng chẳng thọ được bao lâu, tôi vẫn cứ là đứa trẻ và vẫn ham thích Tết, thích áo mới giày mới và những phong bao lì xì đỏ. Cũng như tôi, các bạn đồng trang lứa khác cũng háo hức không kém. Cái háo hức hồn nhiên của trẻ con luôn có một sức mạnh kỳ lạ, nó lây sang cả những người lớn vốn mang trái tim khô cằn nhất, như mạch nước ngầm len lỏi tưới vào tận gốc rễ những cây dại ẩn khuất. Ấy thế là người lớn cũng nhận ra là Tết vui thật, hay người lớn không nỡ làm tâm hồn con trẻ mất vui mà cũng cố vui chăng?! Sáng Mồng Một Tết, bà hàng xóm nhà sát bên nhà chúng tôi vốn được mọi người nhận xét là “ồn ào” nhất xóm bởi những cuộc gây rối trị an của xóm giềng vì đánh con, chửi chồng, nhưng sáng nay đã thay bộ mặt nhăn nhó khắc khổ mỗi ngày bằng một gương mặt tươi vui rạng rỡ như người vừa trúng số độc đắc, bà chạy sang nhà tôi oang oang chúc Tết:
- Anh chị, các cháu năm mới mạnh khỏe, phát tài nhá … hế hế…
Nói rồi bà lại đon đả chạy sang nhà kế tiếp mà chưa kịp nhận lời cám ơn và chúc Tết của gia chủ, cứ như thể bà đang có việc gì vội vàng lắm...
Đã bao nhiêu năm rồi, giờ tôi đã lớn, nhưng niềm háo hức Tết của tuổi nhỏ như vẫn còn nguyên vẹn. Ngày bé là tôi nôn nao háo hức được ba mẹ mua quần áo mới, được thấy nhà cửa có thêm những món đồ mới sáng sủa. Còn bây giờ là tôi háo hức hân hoan được mua sắm cho gia đình, mua quần áo giày dép mới cho ba mẹ, được lì xì cho đám trẻ … Những điều mà tôi đã hân hoan đón nhận khi tôi còn bé nhỏ.
Tết – bao giờ cái từ này cũng gây cho tôi những cảm xúc mạnh mẽ hơn cả. Quen thuộc như từ “Mẹ”, “Tết” có lẽ là cái từ thứ hai mà từ bé tôi đã thích nghe, thích nhắc đến nhất. Không đơn giản như cái từ “Xuân”, “Tết” là một từ đặc biệt mà khi nghe đến nó tôi thấy trái tim mình rung rinh nhảy múa. Sau Lễ Giáng Sinh, các Siêu thị, Trung Tâm mua sắm đã nhanh chóng bắt nhịp ngay với việc trang trí cho dịp Tết. Những bông hoa mai vàng to đùng được dán lên bên ngoài cổng đón, những bài hát “xuân xuân ơi, xuân đến rồi …” vang lên tưng bừng từ sáng đến khuya, nhưng như thế cũng không đủ làm tôi cảm nhận sự thay đổi của đất trời và làm náo loạn trong tôi cái hân hoan háo hức của thưở nhỏ bằng đến khi tôi trông thấy những phong bao lì xí đỏ, những hình dán con giáp tượng trưng cho năm kế tiếp được bày bán đầy chợ, những chậu hoa trưng Tết được bán trên lề đường và đặc biệt những bài hát tưng bừng hơn “Tết, Tết, Tết là Tết là Tết, Tết vừa đến đây dưới mái hiên nhà…” đang được nhà nhà mở. Thế mới là không khí Tết.
Tôi còn thích cái từ “Tết” ở một điểm nữa: Tết là một từ khó diễn tả bằng ngoại ngữ. Trong tiếng Anh và tiếng Hoa đều không có từ Tết. Tiếng Anh gọi Tết là Lunar New Year (Năm Mới Âm Lịch), nghe chẳng cảm xúc gì. Còn trong tiếng Hoa thì gọi là 新年 (Tân Niên – năm mới). 1/1 cũng là tân niên – năm mới đó thôi?! Thế là Tết trở thành một từ độc quyền của ngôn ngữ Việt, độc quyền như cái dáng thướt tha của con gái Việt khi mặc áo dài vậy. Vì là độc quyền nên người ta đành phải giữ nguyên là thế, không dám dịch ra nữa, thành ra gọi là “The Tet Holiday”…
Ngày Tết, dường như người ta quên hết những nhọc nhằn khốn khó của một năm, quên luôn cả những hờn giận xích mích đã có lúc tưởng chừng khó hàn gắn, con người nhích lại gần nhau, thấy yêu đời hơn: “Ta chúc nhau những gì đẹp nhất lòng nhau …”
Tết này mẹ tôi được 66 và ba tôi 63 tuổi. Chúa xuân tặng tuổi cho người nhưng chỉ mong đừng tặng thêm cho ba mẹ tôi những sợi tóc bạc và những lo toan nữa. Lời cầu chúc đầu năm xin dành cho ba mẹ và cám ơn cuộc đời đã cho tôi những sáng mồng một bình yên hạnh phúc.
"Sáng ra thấy mẹ mỉm cười
Thấy cha hút thuốc, rung đùi ngâm thơ
Thấy xôi bánh ấm bàn thờ
Thấy con se sẻ bất ngờ vô hiên
Thấy tôi coi bộ có duyên .... " (Thơ Luân Hoán)