Apr 20, 2008

Tầm mắt (eyesight)


Đúng vào ngày Halloween, chuyến bay Ai Cập 990 đã chở 217 người đi xuống lòng Đại Tây Dương sau khi cất cánh khỏi phi trường New York được 33 phút !

Nhiều người xem hoặc đọc tin này, chỉ đúng như một bản tin, với một chút thương tâm, rồi lướt vội sang các bản tin khác ở địa phương gây chú ý hơn: Về hãng Không Gian Lockheed sa thải 300 nhân viên, về buổi khai trương trung tâm bài bạc gambling Harrah chớp chớp ánh điện thôi miên ở cuối đường Canal, về công tác xây cất khu vực giải trí Jazzland phía đông thành phố đang cung cấp nhiều việc làm mới khiến cho giá nhà ở đây tăng lên vùn vut....

Nhưng đối với các thân nhân của những hành khách trong chuyến bay Ai Cap 990 thì tin tức từng phút được theo dõi cặn kẽ. Phi trường Cairo cũng như Tòa Đại Sứ Mỹ ở Ai Cap phải làm việc tối đa để thân nhân có thể sang Mỹ tìm xác người thân.

Tarek Anwar là anh của phi công phụ Adel Anwar cho biết: em mình lẽ ra đâu phải đi chuyến này, vì muốn về Ai Cap sớm một chút để sửa soạn cho đám cưới thứ sáu tuần này nên đã đổi chuyến bay cho một nhân viên khác. "Đúng là cái số của nó. Ngay từ lúc 4 tuổi nó đã mê lái máy bay. Một hôm nó lấy nhôm làm máy bay với động cơ lấy từ đồ chơi, rồi leo lên mái nhà cho máy bay cất cánh. Bố tôi thấy vậy liền sợ quá, liền kéo xuống đánh cho một trận".

Abdul Fattah thì đi tìm xác em rễ là Ragab Abdul Bati. Trước khi máy bay cất cánh, Ragab còn gọi điện thoại về Ai Cap cho vợ rằng " Anh sẽ về ăn bữa trưa nhé, nhớ đợi anh". Vợ chồng đã có bốn đứa con. Khi được tin máy bay rơi xuống biển, cô vợ trẻ xỉu liền tại chỗ, phải chở đi bệnh viện cấp cứu. Ông Ibrahim Qassem có người con 24 tuổi làm trong Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế phải đi New York dự khóa hội thảo. Ong mếu máo nói: "Tôi đã cản nó đừng đi, vì tôi có linh cảm điều gì không ổn sẽ xảy ra.."

Một người chết đi có liên hệ tới biết bao nhiêu chuyện. Cái chết san bằng tất cả giá trị cuộc sống: Giàu hay nghèo, thắng hay thua. Những gì mình vẫn nghĩ là tự nhiên bình thường bỗng một lúc thấy khác hoàn toàn. Tầm mắt được mở ra cho thấy những chân trời mới, giá trị mới.

Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện “Ai công hầu – ai khanh tướng” xảy ra trong lịch sử Việt Nam, giữa hai nhân vật nổi tiếng là Đặng Trần Thường và Ngô Thời Nhiệm. Cả hai người cùng học với nhau và đều đỗ đạt lớn, xuất thân từ Nhà Thái Học – là Văn Miếu Quốc Tử Giám ngày nay – tức Trường Đại Học đầu tiên của Việt Nam đã có từ thời nhà Lý, nay còn lại dấu tích là Văn Miếu ở Hà Nội. Ngay từ thưở nhỏ, Ngô Thời Nhiệm đã tỏ ra thông minh hơn Đặng Trần Thường. Trong thời buổi cuối triều Lê, đất nước nhiễu nhương, Ngô Thời Nhiệm đã theo phò giúp Vua Quang Trung phục hưng đất nước mà cuộc tốc chiến chiếm lại Thăng Long, đánh bại quân Thanh vào những ngày Tết năm 1789 đã ghi sâu niềm hãnh diện cho hậu thế. Nhưng rồi vận nước nổi trôi, giang sơn thay đổi, Vua Quang Trung qua đời quá sớm chưa kịp ổn định đất nước. Thế là Nguyễn Ánh nắm được cơ hội khôi phục nghiệp bá Nhà Nguyễn, thống nhất sơn hà, xưng làm Vua hiệu là Gia Long vào năm 1802.

Đặng Trần Thường theo phò Nguyễn Ánh, khi thắng trận, đã bắt được Ngô Thời Nhiệm và đưa đến tạn Văn Miếu là nơi văn chương chữ nghĩa, cũng là trường cũ ngày xưa của cả hai để đánh đòn trị tội “có học mà u mê theo giặc”. Trước khi xử tội, Đặng Trần Thường có vẻ đắc chí vì được dịp qua mặt người bạn xưa vốn cao ngạo, nên đã ra một cau đối chữ Nôm để bắt bí như sau:

- "Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai, ai dễ biết ai"
(埃公侯埃卿相, 中塵埃埃易別埃)

Ngô Thời Nhiệm vốn thông thái hơn người, liền nhanh nhảu đối lại ngay:

- " Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế"
(勢戰國勢春秋,﨤时勢勢时沛勢)

Quá giỏi cũng là một cái tội với một số người!!! Câu trả lời của Ngô Thời Nhiệm không ngờ đã làm cho Đặng Trần Thường càng thêm tức giận nên đã ra lệnh cho đánh đòn thù. Vì roi có tẩm thuốc độc nên sau đó Ngô Thời Nhiệm đã chết, để lại một nỗi xót xa trong lòng người về sau. Bây giờ nhìn lại mới càng thấy câu dằn mặt của Đặng Trần Thường không ngờ lại dạy chính mình, và trở thành câu răn đời: “ Ai Công Hầu, Ai Khanh Tướng, trong trần ai, ai dễ biết ai..”

Đúng vậy, Ngô Thời Nhiệm đã chết, Đặng Trần Thường cũng đã chết. Cứ thử đặt mình vào trường hợp là một trong những người mới chết trong chuyến bay Ai Cập 990, sẽ thấy mọi giá trị đời sống bị đặt lại hết: Ai Công Hầu, ai Khanh Tướng, ai giàu sang, ai lấn lướt, ai thành đạt..??!!

Điều này chỉ những người đã chết rồi mà sống lại mới trả lời đích xác được. Trước đây rất lâu, tôi đã nghe và đọc nhiều sách báo, như những ghi nhận của Bác sĩ ngoại khoa Raymond Moody trong quyển sách Life after Life và The Light Beyond… với những khảo cứu nghiêm túc về những trường hợp người đã chết do những bác sĩ xác nhận, rồi sau một thời gian ngắn, vì một lý do huyền bí nào đó họ bỗng sống lại, có người chết 5 phút, có người chết 10 phút... Tất cả đều cho biết là sau khi chết thì hồn lìa khỏi xác vẫn còn quanh quẩn, nhìn lại xác của mình nằm bất động, nhìn thấy những y tá và bác sĩ hối hả cấp cứu, nhìn thấy những người thân yêu thương khóc… Điều đáng chú ý là ai cũng nhìn lại được cuộc đời của mình trong một khoảnh khắc. Để dễ hiểu, có thể so sánh với kỹ thuật thu hình theo khoảng cách bây giờ gọi là Interval Recording. Thí dụ: thu hình một bông hoa quỳnh nở, cứ năm phút ghi hình một lần, và thu trong một khoảng thời gian lâu, từ khi hoa chưa nở cho đến khi hoa nở xong. Khi chiếu lại thì thấy hoa nở chi trong khoảnh khắc ngay trước mặt mình. “Cuốn phim ba chiều” chiếu lại tất cả cuộc đời mình trong khoảnh khắc cũng y như vậy. Sau giai đoạn này thì một số người nói, họ gặp phải quỷ dữ khủng khiếp và bong đen ghê sợ ập đến, nhiều người khác thì gặp được ánh sáng ấm áp bao phủ lấy. Nhưng đến lúc này thì có lệnh “chưa đến lúc”, thế là họ sống lại !!

Điều đáng nói là, tất cả những người sống lại như vậy sau đó đều nhìn cuộc đời với một con mắt khác, thấy giá trị cuộc sống hoàn toàn khác. Nhưng có ai là người lựa chon được cái chết. thời điểm chết cho mình để mà chuẩn bị trước?! Nào có phải ai cũng có cái diễm phúc là được chết đi rồi sống lại, để mà dọn mình, để mà sửa đổi, để sống tốt hơn sau đó, để mà mong được hưởng cái “ánh sáng ấm áp” thay vì là “bong đen hãi hung lạnh lẽo” sau cái chết?!

Ai Công Hầu, ai Khanh Tướng, ai khôn ngoan, ai khờ dại, trong trần ai ai dễ biết ai. Chỉ khi nào có thể có tầm nhìn vượt lên chính mình mới thấy rõ đâu là giá trị đích thực…