Người ta không chọn được chỗ để sinh ra cho mình, lại càng không lựa chọn được hoàn cảnh sinh ra của mình, không ai mong muốn mình sinh ra mà đã thua thiệt, bất hạnh. Thế nhưng, đời đâu phải luôn luôn chiều theo lòng người…
Đến thăm Trung Tâm Bảo Trợ Trẻ Em quận Gò Vấp (thường gọi là Trường Mầm Non 4) mới hiểu được những hoàn cảnh đáng thương, mới thấy thấm thía niềm hạnh phúc giản đơn mà lớn lao mình có được: sinh ra với ngoại hình đầy đủ, có nhận thức như những người bình thường. Đó là niềm hạnh phúc đầu tiên mà giá trị lớn lao nhất.
Những em bé ở Trung Tâm Bảo Trợ Trẻ Em Gò Vấp, hoặc là do bị chậm phát triển (thường hay gọi là Hội Chứng Down do rối loạn nhiễm sắc thể), hoặc do bị bệnh nan y (HIV, biến dị thân thể….) bị cha mẹ bỏ rơi ở các bệnh viện hoặc thậm chí có những đứa trẻ rất xinh xắn đáng yêu được đưa đến đây do những người mẹ lỡ lầm, chúng trở thành những đứa con “ngoài ý muốn” và là ghánh nặng cần phải trút bỏ… Tôi tự hỏi không biết những người cha – người mẹ ấy có lúc nào chợt tự hỏi rằng “đứa con bé nhỏ của mình giờ ở đâu? Sống ra sao ?!”
(quằn quại...
(... vật lộn với bệnh tật)
(Thiên Thần chắc cũng không dễ thương xinh xắn hơn thế này !!)
Các cô, các thầy, các chị trong Trung Tâm mỗi ngày phải đút sữa, tắm giặt và lau rửa vết thương cho hàng mấy chục em một lúc, thậm chí cho các em hơi lớn tuổi, vì các em chậm phát triển, ngay cả những công việc bình thường để tự chăm sóc bản thân các em cũng không thể làm được. Các em lớn hơn một chút, thì được chỉ dạy quét nhà, lau nhà hay học chữ. Thế mới biết các thầy cô ở đây vất vả thế nào !!
(những người khách nước ngoài đến thăm thích thú được phụ các cô cho trẻ bú sữa)
(bé cũng được nâng niu)
Ngoài những em bé, ở đây còn có cả nhưng anh chị mà tuổi đời của họ, nếu giống như những người bình thường khác, thì lẽ ra đã có một mái ấm gia đình với những đứa con, được làm cha – làm mẹ.
Chị Sáu (người trong Trung Tâm thường gọi chị là Bé Sáu), bởi vì tuy chị đã 35 tuổi rồi, nhưng chiều cao và nhận thức chỉ như một đứa trẻ lên 6 lên 7. Thoạt nhìn từ phía sau khi chị ngồi đong đưa chân trên chiếc xích đu, tôi cứ tưởng đó là một cô bé!! Ngồi chơi với chị trên chiếc xích đu, chị cứ vuốt má tôi như người chị lớn âu yếm vuốt má đứa em gái bé nhỏ. Một chút gì đó như tiềm thức khơi gợi trong chị niềm mong ước có một đứa em gái chăng?
Huy (bằng tuổi tôi – 26t) nhưng ngây ngô như một cậu bé lên 6. Anh đã buồn xo phụng phịu khi được cô Loan Quản Nhiệm thông báo không có phần quà Sinh Nhật cho anh trong số 15 phần quà sinh nhật tôi mang đến. Chuyện này là do sơ suất của tôi. Khi nhận được mail của cô Loan Văn Thư của Trung Tâm, gửi danh sách các “bé” có sinh nhật trong tháng 5 để tôi chuẩn bị quà mừng cho các bé, trong danh sách có Huy. Huy sinh ngày 13/5/1983. Khi đọc danh sách, thấy Huy sinh năm 1983, lẽ ra nên gọi điện lại Trung tâm để hỏi, thì tôi lại cố ý đưa Huy ra khỏi danh sách mua quà tặng sinh nhật, vì nghĩ Huy lớn quá, không phải là các “bé” để tổ chức sinh nhật. Tôi đã vô tình làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của Huy. Ở đời, làm điều xấu với ai đó không phải là điều độc ác nhất, mà độc ác nhất là làm tổn thương tâm hồn họ. Để sửa chữa, tôi chạy ra ngoài mua vội một cái áo sơmi Việt Tiến tặng anh và thấy Huy mừng lắm, nhìn anh cười tươi như thế mà….
Những anh chị ở đây, tuổi tôi chỉ bằng hoặc bằng 2/3 tuổi họ, nhưng do nhận thức hạn hẹp, họ cứ một mực gọi tôi là “cô”, xưng “con”!! Dường như đối với họ, những ai “không giống như họ” thì có nghĩa là giống như các thầy các cô trong Trung Tâm, và nếu đã như các thầy các cô thì có nghĩa là họ phải kính trọng và phải xưng là “cô” là “thầy”….
Khi chia tay mọi người ra về, mọi người hỏi tôi tháng sau có quay lại? Muốn hứa một lời hứa, nhưng “promises don’t come easy” nên đành chỉ ậm ừ. Sợ làm người thất hứa, mà mình thì hay quên. Tâm hồn họ thì như làm bằng thủy tinh, nâng niu không khéo sẽ đánh vỡ mất.
Nhưng dẫu sao vẫn mong mình có thể giữ một lời hứa với mình: Sẽ sớm quay lại!!