My Nieces and nephews, their parents are very rich but they are very obedient and active
Blog - My Soul Garden - the Perfume of flowers pervades and full of birdsongs the air. Blog - where I write for myself stories, my trips, poems, feelings and thinkings. And this garden always opening for everyone to visit.
Jan 31, 2011
2010 - The Happy moments with Family
My Nieces and nephews, their parents are very rich but they are very obedient and active
Jan 29, 2011
Mảnh đời bà lão lượm bọc nilon
Chúng ta thường gọi cuộc đời của họ là những “mảnh đời” , vì nó mong manh, chênh vênh và cơ cực, một cuộc đời dài và sâu thăm thẳm, hun hút heo hắt như cái hẻm nhỏ họ ở và họ sống trong những căn nhà lụp xụp tối tăm, cũng tối tăm như cuộc đời của họ !
Thứ bảy đi làm nửa ngày, giữa trưa đi về dưới cái nắng chang chang bỏng rát da và tôi hối hận là đã không đi giày bata cho đỡ nắng. Về gần đến nhà, bỗng tôi trông thấy bà, bà như một bộ xương biết di động, khập khiễng, lọm xọm và lầm lũi dưới cái nắng đổ lửa, với chiếc xe đạp chất đầy bao bị đựng các bọc ni long, giấy cacton, lon, chai lỉnh kỉnh…
Tôi biết bà, bà ở gần nhà tôi, trong con hẻm rất nhỏ nằm…trong con hẻm nhà tôi. Hằng ngày bà dắt chiếc xe đạp cũ (chỉ dắt thôi chứ không bao giờ chạy), với mấy cái bao ni lông to, bà lững thững đi các xóm ngõ, bươi những sọt rác trước cửa nhà người ta để nhặt bọc ni lông, giấy, lon, chai lọ và bất cứ thứ gì mà bà có thể bán được. Đôi khi còn phải giành giựt cả với những con chó dữ nhà giàu. Nắng cũng như mưa, cứ lầm lũi như thế. Rồi chiều về, sau khi đã bán hết các thứ đã nhặt nhạnh được trong ngày, bà ghé tiệm tạp hóa mua ít gạo, ghé chợ chiều mua mớ rau hay mua ít cá nhỏ, và không thiếu 1 chai nước mắm hay xì dầu, rồi lại lẫm lũi đi vào con hẻm nhỏ, cuối cùng là khuất hẳn dưới một mái nhà lụp xụp tối tắm, trông tối tăm và heo hắt như cuộc đời bà cụ.
Bà sống với 2 thằng cháu, nuôi chúng bao nhiêu năm nay, sau khi cha mẹ chúng bỏ nhau rồi mạnh người nào người nấy đi tìm hạnh phúc mới, bỏ lại 2 mảnh đời con con vất vưởng cho mảnh đời mẹ già kiếm từng đồng mà nuôi nấng. Nhưng khốn thay, có những kẻ lớn lên, vì hận người nào đó mà đâm ra hận cả đời và cả người không sinh thành mà dưỡng dục chúng. Mẹ tôi từng bảo, đừng giúp bà bằng tiền, vì bà cũng chẳng giữ được nó, 2 thằng cháu khốn nạn của bà nó cũng sẽ móc hết cho đến đồng 500 cuối cùng mà đi đánh bạc và uống rượu thôi. Mẹ tôi nói có lý, nhưng ngẫm lại, thấy không phải lắm, vì với tuổi của bà, trái gió trở trời sinh bệnh là nhiều, không tiền thì lấy gì mà mua thuốc? Bác sĩ họ đâu có bán thuốc từ thiện?!
Hôm nay bà bảo với tôi: chiều qua người của Nhà Thờ họ đem đến biếu bà 10 ký gạo, bình dầu ăn và bột ngọt. Mừng quá ! Thế là Tết có thể ở nhà nghỉ 1,2 ngày không đi nhặt bọc ni lông mà vẫn có cái ăn rồi.
Mùa Tết này, nhiều người, nhiều công ty tổ chức các hoạt động từ thiện, đến thăm và tặng quà các Trung tâm này, trại trẻ mồ côi kia, nhà tình thương nọ. Nhưng lại chẳng ai đoái hoài đến những mảnh đời rất đáng thương ở ngay bên cạnh mình. Người ta thích làm “công tác xã hội” hơn là “hoạt động bác ái”. Ngay cả bản thân tôi, suốt những năm qua, tôi tổ chức cho các đoàn khách nước ngoài đến thăm tặng quà cho các trung tâm và trại trẻ mồ côi như một hoạt động từ thiện, nhưng tự trong thâm tâm tôi, tôi biết rất rõ cái kết quả mong manh chẳng chút "từ thiện" gì của những hoạt động đó. Các trung tâm thuộc quản lý nhà nước và Sở LĐTBXH, muốn đến thăm và tặng quà phải làm công văn xin phép và sau khi được họ phê duyệt rồi, hẹn ngày giờ chính xác rồi đưa khách đến, với sự đón tiếp nồng hậu của Ban Giám Đốc trung tâm, sau khi có một tấm bằng tri ân và để lại chữ ký trong Sổ Ân Nhân của họ.
Còn những mảnh đời cơ cực lang thang ta gặp dọc đường, họ chẳng cho ta tấm bằng ân nhân nào cả, ta chẳng để lại chữ ký gì trong bất kỳ quyển sổ tri ân nào, nhưng một hành động giúp đỡ quan tâm rất nhỏ của ta thôi, cũng đủ để khắc ghi lại trong tim họ một dấu ấn với niềm tri ân không bao giờ phai nhạt, và nó đáng quý hơn hàng vạn tấm bằng tri ân nào khác mà ta có thể bỏ tiền ra mua được !
Jan 25, 2011
Công Bằng và Yêu Thương
Trong 1 bộ tộc nọ, có 1 tục lệ bầu Tộc Trưởng không phải là từ người lớn tuổi giàu kinh nghiệm nhất bộ tộc, mà là bầu ra Tộc Trưởng từ những thanh niên trai tráng khỏe mạnh nhất trong bộ tộc. Cách bầu Tộc Trưởng là họ tổ chức lễ hội 5 năm 1 lần, cho các thanh niên khỏe mạnh nhất trong bộ tộc đấu vật với nhau, người thanh niên nào khỏe mạnh nhanh nhẹn nhất, thắng tất cả những đối thủ khác sẽ được bầu làm Tộc Trưởng.
Năm đó có 1 anh thanh niên trẻ, không những chiến thắng vì là người có sức mạnh và nhanh nhẹn, mà gương mặt lại nhìn rất khôi ngô tuấn tú, tư chất thông minh và tính cách lại rất tốt lành, vốn được mọi người trong bộ tộc rất yêu mến và cảm phục. Anh lên làm Tộc Trưởng, cả bộ tộc ấy được hưởng bình an sung túc trong một thời gian khá dài. Nhưng rồi ít năm sau xảy ra một hiện tượng mà trước giờ chưa bao giờ thấy xảy ra trong bô tộc, đó là tình trạng mất cắp. Và anh chàng Tộc Trưởng nghĩ rằng phải dùng biện pháp mạnh để ngăn chặn nếu không tình trạng này sẽ cứ còn tiếp diễn và thậm chí càng ngày càng tệ hơn, không những gây mất mát cho những người bị mất cắp mà còn gây chia rẽ trong bộ tộc của anh. Vì thế anh ra một chỉ thị rằng: hễ bắt quả tang người nào phạm tội lấy cắp đồ người khác sẽ bị phạt 20 roi da cá sấu.
Lệnh ban ra được ít ngày thì người ta bắt được 1 anh thanh niên phạm tội lấy cắp, và Tộc Trưởng đã ra lệnh phạt 20 roi da cá sấu trước mắt tất cả mọi người trong bộ tộc để ranh dạy những người khác.
Anh chàng bị phạt 20 roi da cá sấu sau đó phải có người khiêng về nhà, những tưởng hình phạt ấy đủ mạnh để ranh dạy kẻ khác, thế mà sau đó vẫn diễn ra tình trạng mất cắp. Tộc Trưởng lại nâng mức hình phạt lên 30 roi. Vẫn không hết tình trạng mất cắp trong bộ tộc. Ông Tộc Trưởng lại nâng mức hình phạt lên 40 roi, vậy mà vẫn có người phạm !! Và lần này kẻ phạm tội mà bị mọi người bắt quả tang tại trận lại chính là bà mẹ của ông Tộc Trưởng. Không biết bà cụ tí toáy tay chân thế nào mà lại cầm nhầm đồ của người khác, nhưng đã bị người ta bắt tại trận rồi, không thể chối cãi được.
Thế là bây giờ vấn đề đặt ra mà ai cũng quan tâm là: Ông Tộc Trưởng anh minh sẽ xử làm sao với tên ăn cắp lại chính là bà mẹ mình, nhất là bà mẹ ông đã già rồi, đánh 10 roi chắc đã “Amen” rồi chứ đánh đến 40 roi da cá sấu thì …. Và không ai có thể tưởng tượng được rằng, ông Tộc Trưởng anh minh công bằng vẫn quyết định phạt đủ 40 roi cho người đã bị bắt quả tang phạm tội lấy cắp dù đó là bà mẹ già của mình.
Đến hôm thi hành hình phạt bà cụ, không một ai trong bộ tộc vắng mặt. Và đến giờ xử án, ông Tộc Trưởng rất là uy nghi đứng trên ngai cao, ông dõng dạc ra lệnh: “Đưa phạm nhân ra”. Bà cụ được điệu ra giữa tòa xử, mọi con mắt đổ dồn vào Tộc Trưởng và bà cụ. Ông Tộc Trưởng lại ra lệnh: “Cởi áo bà cụ ra, chuẩn bị roi da ”. Khi người ta cởi áo bà cụ ra thì … cả một bộ xương, chắc chịu chưa được 10 roi đâu, vài roi là đã chết rồi… Mọi gương mặt tái xanh, cái nhìn trân trối vào vị Tộc Trưởng. Ông lại ra lệnh: “Bắt bà cụ nằm xuống trên tấm phản thi hành án để chuẩn bị đánh”.
Và khi bà cụ đã nằm xuống rồi, người ta mới thấy ông Tộc Trưởng từ trên ngai cao đi xuống, ông cởi áo ra, một tấm thân rất là lực lưỡng khỏe mạnh. Rồi ông lấy tấm thân lực lưỡng của mình nằm phủ lên người của mẹ, rồi ông ra lệnh: “Bắt đầu đánh !” . Đánh đủ 40 roi da cá sấu.
Cái khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà vị Tộc Trưởng lấy tấm thân mình phủ lên tấm thân gầy còm của mẹ để chịu 40 roi phạt, cái khoảnh khắc ấy đã trở thành vĩnh cửu. Cái khoảnh khắc đó trở thành vĩnh cửu bởi vì vào khoảnh khắc đó Công Bằng và Tình Yêu chỉ là một: Ông là Tộc Trưởng, là người dạy dỗ dân chúng, và đặt ra luật lệ. Ông là Tộc Trưởng thì ông phải công bằng chứ ? Ông công bằng thì ông phải trừng phạt tội lỗi chứ ? Mà ông trừng phạt với mẹ mình thì còn gì là tình yêu thương?! Còn ông yêu thương thì ông phải tha hình phạt cho mẹ chứ? Mà ông tha cho mẹ thì còn gì là công bằng?! Trong câu chuyện vừa rồi, có công bằng không? chắc chắn là có, 40 roi vẫn là 40 roi. Và có tình yêu không? Vẫn có, vì người con đã chịu thay cho người mẹ.
Thế là bây giờ vấn đề đặt ra mà ai cũng quan tâm là: Ông Tộc Trưởng anh minh sẽ xử làm sao với tên ăn cắp lại chính là bà mẹ mình, nhất là bà mẹ ông đã già rồi, đánh 10 roi chắc đã “Amen” rồi chứ đánh đến 40 roi da cá sấu thì …. Và không ai có thể tưởng tượng được rằng, ông Tộc Trưởng anh minh công bằng vẫn quyết định phạt đủ 40 roi cho người đã bị bắt quả tang phạm tội lấy cắp dù đó là bà mẹ già của mình.
Đến hôm thi hành hình phạt bà cụ, không một ai trong bộ tộc vắng mặt. Và đến giờ xử án, ông Tộc Trưởng rất là uy nghi đứng trên ngai cao, ông dõng dạc ra lệnh: “Đưa phạm nhân ra”. Bà cụ được điệu ra giữa tòa xử, mọi con mắt đổ dồn vào Tộc Trưởng và bà cụ. Ông Tộc Trưởng lại ra lệnh: “Cởi áo bà cụ ra, chuẩn bị roi da ”. Khi người ta cởi áo bà cụ ra thì … cả một bộ xương, chắc chịu chưa được 10 roi đâu, vài roi là đã chết rồi… Mọi gương mặt tái xanh, cái nhìn trân trối vào vị Tộc Trưởng. Ông lại ra lệnh: “Bắt bà cụ nằm xuống trên tấm phản thi hành án để chuẩn bị đánh”.
Và khi bà cụ đã nằm xuống rồi, người ta mới thấy ông Tộc Trưởng từ trên ngai cao đi xuống, ông cởi áo ra, một tấm thân rất là lực lưỡng khỏe mạnh. Rồi ông lấy tấm thân lực lưỡng của mình nằm phủ lên người của mẹ, rồi ông ra lệnh: “Bắt đầu đánh !” . Đánh đủ 40 roi da cá sấu.
Cái khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà vị Tộc Trưởng lấy tấm thân mình phủ lên tấm thân gầy còm của mẹ để chịu 40 roi phạt, cái khoảnh khắc ấy đã trở thành vĩnh cửu. Cái khoảnh khắc đó trở thành vĩnh cửu bởi vì vào khoảnh khắc đó Công Bằng và Tình Yêu chỉ là một: Ông là Tộc Trưởng, là người dạy dỗ dân chúng, và đặt ra luật lệ. Ông là Tộc Trưởng thì ông phải công bằng chứ ? Ông công bằng thì ông phải trừng phạt tội lỗi chứ ? Mà ông trừng phạt với mẹ mình thì còn gì là tình yêu thương?! Còn ông yêu thương thì ông phải tha hình phạt cho mẹ chứ? Mà ông tha cho mẹ thì còn gì là công bằng?! Trong câu chuyện vừa rồi, có công bằng không? chắc chắn là có, 40 roi vẫn là 40 roi. Và có tình yêu không? Vẫn có, vì người con đã chịu thay cho người mẹ.
Jan 15, 2011
Footprints
Footprints
Also Known As "I Had a Dream"
Also Known As "I Had a Dream"
One night I dreamed a dream.
I was walking along the beach with my Lord. Across the dark sky flashed scenes from my life. For each scene, I noticed two sets of footprints in the sand, one belonging to me and one to my Lord.
When the last scene of my life shot before me I looked back at the footprints in the sand. There was only one set of footprints. I realized that this was at the lowest and saddest times of my life. This always bothered me and I questioned the Lord about my dilemma.
"Lord, You told me when I decided to follow You, You would walk and talk with me all the way. But I'm aware that during the most troublesome times of my life there is only one set of footprints. I just don't understand why, when I need You most, You leave me."
He whispered, "My precious child, I love you and will never leave you, never, ever, during your trials and testings. When you saw only one set of footprints, It was then that I carried you."
Life is too short to wake up with regrets… So love the people who treat you right.. Forget about the ones who don't. Believe everything happens for a reason. If you get a second chance, grab it with both hands. If it changes your life, let it. Nobody said life would be easy, they just promised it would be worth it.
Friends are like balloons; once you let them go, you might not get them back. Sometimes we get so busy with our own lives and problems that we may not even notice that we've let them fly away. Sometimes we are so caught up in who's right and who's wrong that we forget what's right and wrong.. Sometimes we just don't realize what real friendship means until it is too late. I don't want to let that happen so I'm going to tie you to my heart so I never lose you....
Jan 7, 2011
Vì cuộc sống bon chen từng ngày
Chỉ còn 3 tuần nữa thôi là lại kết thúc một năm Âm Lịch nữa rồi.
Đây là thời điểm “nóng bỏng” nhất của một năm, vì mọi người đều tất bật chuẩn bị hoàn tất những công việc của một năm cũ, đón một cái Tết, và lo cho một năm mới với nhiều hi vọng sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng dường như, mọi người lớn đều mang tâm trạng lo lắng nhiều hơn là háo hức.
Còn nhớ những ngày xưa khi tôi còn bé, tôi háo hức Tết lắm, tôi yêu Tết lắm, tôi yêu cái mà tôi vẫn gọi bằng một từ rất thân thương là “mùi Tết”. “Mùi Tết” là mùi của pháo, mùi của nhang thơm, của quần áo mới tinh, của bánh mứt hoa quả, mùi hoa huệ trên bàn thờ, và cả mùi của con người tất bật lại qua. Đó là một cái mùi của tâm lý háo hức hơn là một cái mùi cụ thể nào đó mà tôi có thể diễn tả được.
Còn nhớ những ngày xưa khi tôi còn bé, tôi háo hức Tết lắm, tôi yêu Tết lắm, tôi yêu cái mà tôi vẫn gọi bằng một từ rất thân thương là “mùi Tết”. “Mùi Tết” là mùi của pháo, mùi của nhang thơm, của quần áo mới tinh, của bánh mứt hoa quả, mùi hoa huệ trên bàn thờ, và cả mùi của con người tất bật lại qua. Đó là một cái mùi của tâm lý háo hức hơn là một cái mùi cụ thể nào đó mà tôi có thể diễn tả được.
Ngày ấy, gia đình tôi làm nghề nhuộm vải, cả xóm tôi nhà nào cũng làm cái nghề ấy, cứ như là một “làng nghề truyền thống” vậy. Nghề nhuộm vải cực lắm, tuy có công cụ máy móc hỗ trợ nhưng cũng rất thô sơ, mà sử dụng sức người là chủ yếu. Gia đình nào khá khá thì mướn thợ để họ làm, họ khuân vác. Gia đình nào nghèo và đông con như gia đình tôi thì cứ nguồn nhân lực có sẵn ấy mà khai thác sử dụng, lớn nhỏ nam nữ già trẻ cứ bò ra mà làm, mà khuân vác tùy theo sức.
Những ngày xa xưa ấy, trong khi tôi háo hức đến Tết để được nghỉ ngơi, để ăn, để ngủ, để mặc áo đẹp và nhận lì xì, thì tôi lại thấy cha mẹ anh chị tôi chìm ngập trong lo lắng. Có những tối khuya, tôi đã ngủ được 1 giấc rồi mà bị giật mình thức giấc vì thấy nhà ồn ào, cha mẹ anh chị đang to tiếng tranh cãi về vấn đề gì đó. Còn vấn đề gì nữa ngoài vấn đề nợ nần phải đòi, rồi phải thanh toán cho người ta cho hết trước Tết, sổ sách không khớp, rồi họ lật lọng, họ khất nợ, vân vân và vân vân. Tôi còn nhớ, có cái Tết, vào đêm Giao Thừa, sau khi mẹ và chị Hai tôi đi lễ đêm Giao thừa về là đã 11 giờ hơn rồi, mà còn lật đật thay cái áo dài ra rồi hai mẹ con cùng nhau đến nhà một chủ hàng còn nợ nhiều (phải canh giờ đó thì họ mới có mặt ở nhà để mình đòi nợ), sau đó thì mẹ và chị lại lật đật chạy về nhà để kịp đón Giao Thừa đúng lúc. Nếu thu được thêm ít tiền thì Tết đó còn được vui vẻ ấm cúng chút, còn thu không được thì cũng đành thôi, để sang năm vậy, chứ người ta đã nói không có thì không lẽ mình cứ ở lì ra đó đến sang năm ?
Cái không khí lo âu nợ nần ngày Tết đó nó bao phủ lấy cả cái xóm nhuộm vải của tôi những ngày trước Tết. Một không khí chung. Nhưng, đến sáng Mồng Một Tết là lại thấy không khí Tết ấm cúng vui tươi trở lại. Người Việt ta là thế, dù còn vướng bận lo toan nợ nần ra sao, thì cái Tết vẫn là một dịp lễ linh thiêng trang trọng. Những buồn bã lo toan của năm cũ họ để lại sau lưng, để sáng Mồng Một Tết mở cửa ra là hân hoan và hi vọng một năm mới sẽ tốt đẹp hơn năm cũ. Vì thế mà trải dài trong ký ức tuổi thơ của tôi, Tết luôn là những ngày hạnh phúc nhất.
Dịp cuối năm là dịp người ta lo toan nợ nần, người xa quê lo lắng tàu xe về quê ăn Tết, người đi làm công nhân hay buôn bán lặt vặt thì sau một năm trời lăn lóc kiếm sống nơi đất người lại cố vun vén ít tiền về quê ăn một cái Tết cho tươm tất một chút, cho khỏi mang tiếng là cả một năm “lên Sài Gòn kiếm tiền”. Nhìn gương mặt hân hoan của những người đã mua được vé tàu xe, đã để dành được ít tiền và mua được ít quà cho gia đình, chỉ đợi ngày lên tàu về quê sum họp gia đình ăn Tết; rồi lại nhìn gương mặt thất vọng bần thần của những người không thể về quê do một năm khó khăn chật vật với hứa hẹn cái Tết đoàn tụ năm sau, Tôi mới thấy mình thật may mắn và hạnh phúc quá, vì tôi được ở gần cha mẹ, ngày Tết của tôi cũng chưa từng vướng phải lo âu nợ nần hay chuyện tàu – xe về quê ăn Tết. Cha mẹ tôi giờ được an hưởng tuổi già vui tươi bên con cháu, chúng tôi lớn lên đều ý thức nghĩa vụ làm con của mình mà không để cha mẹ bận tâm hay phiền muộn nữa. Được thấy mọi người trong nhà hạnh phúc, thì đó là một hạnh phúc của tôi.
Cuối năm rồi, dâng hết lên Chúa những nỗi buồn, nỗi thất vọng, những mộng ước đã vỡ tan và những ước mơ còn dang dở của con, những kỷ niệm buồn con không giữ lại làm gì nữa, Chúa hãy cất giữ chúng giùm con, để con quên đi, để con chỉ giữ những gì tốt đẹp vui tươi trong lòng và cố gắng tiếp những ước mơ còn dang dở. Cũng dâng hết những nỗi cơ cực của mọi người xung quanh con:
Con dâng Chúa đôi tay này, bao vất vả làm cho tê tái...
Vì ngày mai, con lo hôm nay
Vì tương lai, con lo hiện tại
Bởi trời đất mãi luôn vần xoay
Và cuộc sống bon chen từng ngày ...
Subscribe to:
Posts (Atom)