Apr 9, 2009

Muối


Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Tuy nhiên anh ta llại là người úc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ toàn những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú hơn gì.
Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe, rôì đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ .
- Con cho thìa muối này hòa vào cốc nước , rồi uống thử đi !
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử , cốc nước mặn chát. Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước .
- Bây giờ con nếm thử nước ở trong hồ đi !
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi , thưa thầy. Nó chẳng hề mặn chút nào - Chàng trai nói sau khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử .
Người thầy chậm rãi nói :
- Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn nó giống như thìa muối này thôi. Nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước, thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước , họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho bản thân mình !



Đôi dòng bình luận


Phàm ở đời, người ta thường là cốc nước nhỏ nhoi hơn là ao hồ rộng lớn.


Một người con gái than thở với tôi, rằng cô ấy lấy chồng chỉ mới được hơn một tháng mà đã cảm thấy chán ngấy, nếu không phải vì đạo và đời nhiều luật lệ ngăn trở thì chắc là cô đã ly hôn. Hỏi nguyên do, cô trả lời: do mẹ chồng suốt ngày xét nét, chồng lại không còn yêu thương chiều chuộng hết mực như ngày còn là người yêu ...



Thoáng nghĩ thì thấy nhiều cảm thông, nhưng nghĩ sâu xa hơn, lại thấy cô nhiều đáng trách, bởi trái tim cô sao mà quá nhỏ bé, chỉ như là cốc nước như trong câu chuyện trên.



Khi người ta là cốc nước, người ta thấy những khó khăn, những nỗi buồn bực xảy đến cho mình là quá lớn. Khi người ta là cốc nước, thì những điều không hay, những điều không được vừa ý mình thì thật lớn lao, nó chiếm lấy hết tâm hồn để rồi chỉ còn thấy đời chỉ toàn là mặn chát và đắng cay. Để rồi từ đó mà than thở và trách móc.



Còn khi người ta là ao là hồ, khi trái tim đủ rộng lớn và bao dung, thì những khó khăn, những điều phiền muộn chỉ như muối đổ vào ao, chẳng thấm vào đâu so với những niềm vui – hạnh phúc mà người ta có. Khi người ta là ao là hồ, nhìn thấy một con chim bay thì có thể hình dung thấy cả bầu trời, thấy một bông hoa cũng như thấy được cả cánh đồng hoa và hương thơm ngát…



Vào cái giây phút kết thúc một năm, với một cây bút và một quyển sổ, trước tiên bạn sẽ vui vẻ liệt kê những điều hạnh phúc mình đã được nhận từ mọi người, từ nỗ lực bản thân và từ sự may mắn, hay trước tiên bạn sẽ rầu rĩ mà lên danh sách những bất hạnh mà tôi đã phải mang, những điều đáng ghét người ta đã làm cho tôi và ủ ê liệt kê những điều tôi vẫn chưa làm được?! Cái mà chúng ta nghĩ đến đầu tiên - Đó chính là nhân sinh quan để tự mỗi người xác nhận mình là ao hồ hay là cốc nước nhỏ!