Sáng nay mở cửa bước ra sân, nhìn ngắm cái chỗ mình ở, vừa thấy buồn cười vừa thấy yêu đến lạ !
Phòng tôi nằm ở trên cùng của nhà – em gái thường gọi đùa đó là cái “chuồng cu” của tôi, mở cửa phòng bước ra là khoảng sân khá rộng mà ba tôi lấy làm nơi “nuôi trồng và chăn thả”. Tôi gọi là “nuôi trồng và chăn thả” là vì: thay vì sân thượng của nhà người ta thì trồng hoa, cây cảnh làm nơi thư giãn của người trong nhà, còn sân thượng nhà tôi thì, ngoài trồng hoa ba tôi còn trồng cả rau dưa củ quả!
Đó là xong cái phần nuôi trồng, giờ đến cái phần chăn thả.
Ngày xưa cái khoảng sân này là nơi anh trai tôi dùng để nuôi chim bồ câu. Anh tôi đóng những cái chuồng to nhiều ngăn, nhiều cửa sổ, trang trí đẹp mắt để cho bồ câu ở. Bồ câu có thói quen tìm bạn trăm năm và tạo thành cặp (chẳng thế mà người ta thường lấy hình ảnh cặp chim bồ câu trắng để tượng trưng cho Tình Yêu đôi lứa mà). Những con chim bồ câu anh tôi nuôi rất thông minh, chúng bay đi và dụ về rất nhiều nàng bồ câu của những nhà khác. Chiều chiều cả trăm con bồ câu mập ú núc ních chen nhau đi lại trong sân và đậu trên bồn nước hoặc những cây cọc, trông yêu lắm! Đó là cái thời của 6 – 7 năm về trước. Thế rồi có dịch cúm gia cầm A-H5N1, Tổ Dân Phố đến nhà và yêu cầu nhà tôi giải tán đám bồ câu để tránh gây lây lan dịch. Ba và anh tôi tiếc lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Bán chúng đi cho người ta làm thịt thì không đành lòng, thế là anh tôi phá hết chuồng không cho chúng ở, để mong chúng thấy không còn chỗ nương thân mà bay đi. Nhưng loài vật, suy ngẫm thì nhiều khi thấy chúng còn tình nghĩa nhiều hơn cả con người, những con bồ câu của anh tôi – dẫu mất chuồng, bỏ đói, hàng mấy đêm ngày liền đứng chịu mưa chịu sương ngoài trời vẫn không chịu bay đi, mãi cho đến khi có một con bỏ mạng vì tội quá trung thành, đàn bồ câu mới chịu rã đàn bay đi nơi khác …
Những cặp chim bồ câu bơ vơ, giống như những đôi lứa bị cản ngăn xua đuổi. Tội nghiệp!
Bây giờ hết dịch cúm, anh tôi lại đem về cho ba tôi mấy con chim cảnh hót hay để ba nuôi đỡ buồn. Nhà đã có hai chú chó, giờ lại thêm một anh gà Thái Lan khỏe gáy, nhiều khi tôi nói đùa với bạn bè: “Nuôi thêm con bò nữa là thành nông trại”
Người ta bảo: môi trường sống ảnh hưởng nhiều đến tính cách tâm hồn một con người. Cái nông trại mà ba tôi tạo dựng có lẽ cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tính cách của tôi. Tâm hồn tôi giống như một khu vườn rậm lá, lắm hương thơm và ồn ào tiếng chim hót lẫn gà gáy - trộn lẫn thanh tao và trần tục, đậm đà và khô khốc. Không có thời gian để chăm chút cho cây cối rau củ gà qué chim chóc như ba tôi, nhưng tôi rất thích nghe tiếng gà gáy, nghe tiếng chim ríu rít chí chóe cãi nhau, và đôi lúc là nhìn những con chim sẻ ở đâu sà xuống mổ trộm những hạt thóc hạt gạo vương vãi và chú gà nhỏ thì lẫn thẫn đi lại trong sân. Một vùng trời bình yên !! Tâm hồn cũng bình yên !!