Chúa bảo rằng: “ Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó. Phúc thay ai hiền lành. Phúc thay ai sầu khổ ….”
Xưa nay chỉ nghe người ta bảo với nhau rằng: “Anh thật có phúc vì được giàu sang, có phúc vì được thăng chức tăng lương, thật có phúc vì được vợ đẹp con khôn….” Biết bao những cái tốt đẹp mà mọi người mong được có, mà ai có được thì người ta bảo đấy là có phúc. Chưa thấy ai chúc mừng ai vì có phúc được nghèo khó hay sầu khổ, hiền lành. “Hiền quá hóa ngu!” ! – người ta thường bảo với nhau như vậy. “Tâm hồn nghèo khó” ư? – không bị họ chê là dại, thì cũng dè bỉu: “một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu”. Thế thì “Sầu khổ” lại càng là điều không ai muốn.
Chúa bảo rằng: “Khốn khổ thay cho anh là kẻ giàu có”. Người giàu có xưa nay chỉ được người ta khen, được người ta xuýt xoa mà bảo rằng “sao mà sung sướng thế, sao mà giàu sang thế” chứ nào có ai tặc lưỡi mà bảo rằng “tội nghiệp cho anh vì anh giàu có” !
Trong nhận thức của mọi người hẳn nhiện tự lúc nào đã tồn tại 2 khái niệm đơn giản: “Phúc” – là những thứ mọi người mong có được, và “Họa” – là những điều mọi người chẳng ai mong đợi.
Không phải Chúa muốn dạy con người đi ngược với những cảm xúc tự nhiên của người ta ở đời, nhưng tôi biết, cái “Phúc” mà Chúa muốn nói đến là “Phúc Đức”, còn cái Phúc mà con người thường dễ dàng cảm nhận được trong đời sống, cũng như mong mỏi có được, đó là “Phúc Lộc”. Phúc Lôc thì chỉ tồn tại được ở đời này thôi, phù du như cánh bèo trôi, thoáng được thoáng mất, mà một sự thật phũ phàng là người thường có được nhiều phúc lộc lại đánh rơi đi nhiều đạo đức hơn người khác. Chẳng thế mà Chúa bảo “Người giàu có khó vào Nước Trời”…
Chữ Phúc và chữ Họa là hai phạm trù trái ngược nhau, mà kỳ lạ sao khi viết sang chữ Hán lại có nhiều điểm tương đồng. Trong chữ Phúc (福) là có chữ “điền” ý chỉ đất đai, có chữ “nhất” ý chỉ trên nhất, trước nhất, có chữ “khẩu” là lời nói. Thầy tôi ngày xưa có lần bảo rằng: “ Người có đất đai có của cải thì lời nói cũng có giá trị nhất. Ấy là tiền của và quyền lực thường đi song song với nhau. Và người đời thường gọi người ấy là người có “Phúc” – đó là ý nghĩa cấu tạo của chữ Phúc.
Còn chữ Họa (祸) cũng có chữ “khẩu” – nghĩa là lời nói hay cái miệng, rồi lại có chữ “nội” nghĩa là bên trong, sâu xa trong chữ nội có bao hàm cả chữ “nhân” – con người. Tôi chưa bao giờ nghe thầy giải thích về chữ này, nhưng tôi nghĩ : Họa là bắt nguồn từ bản thân con người mà ra họa, tự bản thân con người tạo ra họa cho mình và cho mọi người, mà họa chủ yếu là từ do cái miệng. Nói một câu khiếm nhã trong ngày vui của người khác mà bị bài xích xỉ vả - đó là họa do cái miệng mà ra. Lớn tiếng khoe khoang tiền của để bị đạo chích viếng nhà – đó cũng là họa do cái miệng. Chặt phá rừng bừa bãi và săn bắt thú rừng vô tội vạ để dẫn đến lũ lụt, voi dữ xuống phá bản làng – đó cũng là cái họa do con người tự tạo ra và làm ảnh hưởng người khác. Con vật có tội tình gì đâu?!
Có ai mong cho người thân mình bớt có phúc không? Thế mà tôi lại đang mong điều ấy. Thấy anh trai mình càng ngày công việc càng thuận lợi, trong lòng chưa kịp vui thì lại thấy nhiều chán nản. Nhà cửa đất đai mua thêm, nhân công thì cứ tăng lên mãi, nhưng tần suất về thăm nhà thăm ba mẹ thì cứ giảm dần rồi cuối cùng là cắt giảm hẳn như các công ty cắt giảm biên chế. Trước kia, mỗi lần chở các cháu về thăm ông bà nội, bao giờ mẹ tôi cho thứ gì anh chị cũng rất vui vẻ nhận, khi thì hộp bánh bịch kẹo, hay con cá tươi hoặc tô thịt kho ngon lành. Bây giờ, không thứ gì cho mà anh chị nhận. Các cháu cũng quên mất mặt ông bà và các cô chú, đến nhà rồi mà nhất định không chịu vào. Mẹ tôi thường nói đỡ các cháu: “nó lớn rồi, thấy các cô tụi nó mắc cỡ không dám vào ấy mà…” Có lần, mẹ tôi cho thằng cháu trái hồng, nó nhất định không chịu nhận. Ba nó phải quát: “cầm lấy” nó mới chìa tay nhận. Ra đến cửa, nó lén để tay xuống người rồi thả rơi trái hồng cho nó lăn sang tận nhà hàng xóm. Đôi mắt của đứa bé gái nhà hàng xóm sáng lên nhìn chăm chăm trái hồng đang lăn về phía mình mà còn lấm lét chưa dám nhặt. Tôi phải quay mặt đi để cho nó yên tâm rằng hành động “tội lỗi” của nó sẽ không ai phát hiện nếu nó muốn nhặt !
Muối là để ướp, để muối thứ khác, nhưng nếu muối mà nhạt đi rồi thì lấy gì mà muối cho nó mặn trở lại?
Đạo đức cũng như muối vậy thôi. Ba mẹ là muối men đạo đức cho con cái, ba mẹ mà đã nhạt nhẽo đạo đời rồi, thì lấy gì mà ướp cho con cái nên người đạo đức ?!
Tôi không tin lắm vào tử vi và tướng số, hoặc dự đoán kiếp người qua Cung Hoàng Đạo.
Nhưng tôi tin vào cái gọi là “số phận”, như người ta thường nói vui rằng: “giày dép còn có số, huống chi là con người …”
Công ty tôi nằm ở quận 5. Hàng ngày, tôi gửi xe ở Trường Mù Nguyễn Đình Chiểu (trường dành cho trẻ khiếm thị), cách công ty vài trăm mét, sáng sáng chiều chiều ngày 2 bận, lại đi bộ một đoạn trên đường Nguyễn Chí Thanh với 2 hàng cây cao vút 2 bên đường để vào công ty.
Trên đoạn đường rất ngắn này có rất nhiều những cô gái bán má hồng, mà những người đồng nghiệp trong công ty gọi nôm na họ là: “Gà”. Tôi không biết cái tên ngắn ngủn ấy có ý nghĩa liên hệ như thế nào với cách kiếm đồng tiền của họ, chỉ biết là khi mọi người nói về những cô gái với cái từ này, thấy dường như trong lời nói bao giờ cũng có đan xen ít nhiều sự rẻ rúng.
Người ta thường quan niệm rằng: người đạo đức là người rất ghét người tội lỗi, càng ghét người tội lỗi bao nhiêu càng chứng tỏ mình đạo đức bấy nhiêu. Người ta thường nhầm lẫn, hoặc giả vô tình hay cố ý mà quên mất rằng tội lỗi và người phạm tội là 2 phạm trù khác nhau, bản chất tội lỗi thì đúng là xấu xa và đáng ghét, nhưng người phạm tội thì không hẳn. Trong cuộc đời đâu thiếu những sự lỡ chân mà ngã !
Thậm chí có thể là do số phận - phận bạc, không được như người khác...
Tôi cũng đã từng có lúc sống dưới cái lối suy nghĩ rất tầm thường và sai lầm ấy.
Các cô gái bán má hồng – tôi đã nghe từ lâu. Trong suy nghĩ của tôi tồn tại một hình ảnh lối mòn cũ kĩ, rằng họ là những cô gái thường mặc áo rộng cổ và ôm sát người, thường đứng ở đâu đó trong các chỗ tối hoặc góc đường khi trời đã về khuya. Nhưng các cô gái ở đoạn đường Nguyễn Chí Thanh thì khác, họ luôn luôn mặc áo sơ mi rất kín đáo, tóc dài dáng thướt tha và chạy xe tay ga trông như các cô nàng làm việc công sở. Ngay cả khi họ đứng ở một ngã tư, trông cũng vẫn như một nữ sinh hay một cô gái nghiêm túc đang chuẩn bị đi làm ở một công ty nào đó. Chẳng thế mà đã rất nhiều lần khi đi bộ, tôi đã bị một số anh hay ông “nhận nhầm người quen cũ”. Thời gian đầu cái bộ óc vốn hơi bị thiếu thông minh của tôi chưa kịp hiểu, tôi tưởng rằng họ hỏi tôi có muốn đi xe ôm không? (vì họ hỏi: “đi không em” mà !!). Để trả lời cho những anh/ ông xe ôm này, tôi luôn giơ cho họ xem chìa khóa xe tôi cầm lúc lắc trên tay, để họ hiểu rằng tôi có xe và đang cần đi bộ, chứ không phải vì tiếc tiền đi xe ôm mà phải đi bộ.
Sau này khi hiểu được sự nhầm lẫn ấy là do điều gì, trong lòng tôi, không cố ý mà lại len lõi ít nhiều sự bực dọc xen lẫn rẻ rúng những con người mà họ phải chua chát bao nhiêu để bị người đời chà đạp. Một kiếp người – ai chẳng muốn mình được an vui và được mọi người trân trọng. Thế mà tôi không hiểu. Tôi bực dọc vì cái cách họ ăn mặc quá nghiêm trang đẹp đẽ để mà những gã đàn ông có thể đánh đồng tôi với họ. Tôi rẻ rúng xem thường cái cách mà họ kiếm đồng tiền để sống, để trang trải mà nuôi thân và có thể còn phải nuôi cả một gia đình hàng mấy miệng ăn phía sau…
Một ngày, vào giờ nghỉ giải lao buổi trưa, tôi vào Coopmart đối diện công ty để mua ít thứ linh tinh. Trong này tôi gặp 2 cô gái mà tôi biết rõ họ là gái bán hương vì tôi mỗi ngày đều thấy họ đứng ở ngã tư từ sáng cho đến chiều, và chắc là cả đến tối. Không để ý lắm đến họ, tôi lướt qua và bước đến gian hàng mà mình cần để chọn chọn lựa lựa. Sau lưng tôi, 2 cô gái trò chuyện nho nhỏ. Một cô bảo:
- Mua ít thôi mày, bỏ bớt lại đi, tháng này phải nhịn nhiều hơn tháng trước. Tháng trước đã chưa có tiền gửi về cho thằng Út đóng học, bị thằng cha Hiệu Trưởng làm việc với phụ huynh rồi. Tháng này không gửi về nữa, nó chỉ có nước nghỉ học.
Cô kia đáp:
- Mẹ...! học trường làng mà còn không đủ đóng học, thế còn đòi đưa nó lên đây học. Mày tưởng kiếm tiền triệu chắc?
Tự nhiên tôi thấy món đồ đang cầm trên tay mình nặng lắm, chỉ muốn quăng đi, ngần ngừ không biết nên mua hay nên đặt trả lại lên kệ.
Đến lúc ra tính tiền, không hiểu sao tôi lại đứng xếp hàng thanh toán tiền ngay sau 2 cô gái ấy. Các quầy tính tiền khác cũng đã có người, vả lại tôi cũng không có ý định đổi sang xếp hàng chờ ở một quầy tính tiền khác, là vì tôi muốn xem 2 cô gái đã mua những gì…
Chỉ toàn là mì gói, nước lọc, ít rau củ và cả một vài nhu yếu phẩm không thể thiếu của con gái. Nếu đó không phải là những thứ con gái nhất nhất thiết phải mua thì chắc là họ cũng không mua – tôi nghĩ vậy. Cô nhân viên tính tiền liếc mắt trông ngang 2 cô gái rồi hỏi chỏng:
- Thẻ khách hàng ?
- Không có – một trong 2 cô cũng trả lời chỏng lọn không kém.
Cô nhân viên tính tiền vốn ngày thường dịu dàng niềm nở với khách là thế mà với 2 cô gái kia cũng tỏ ra không cần lịch sự. Cô ta nhận tiền của khách bằng thái độ miễn cưỡng và tôi thấy rõ cô ta rất rón rén, cầm tờ tiền chính xác chỉ bằng một ngón trỏ và ngón cái, cái cách mà khi ta nhặt một thứ rác dơ bẩn để bỏ vào sọt. Tiền nào mà chẳng là tiền, tiền nào mà chẳng phải là đổ công sức, mồ hôi ra để có ? Đồng tiền của 2 cô gái kia lại càng có giá trị hơn, vì họ có nó cay nghiệt hơn người khác. Họ phải đánh đổi nhiều thứ, cân nhắc nhiều lắm mới có thể đưa cho cô nhân viên kia tờ tiền đó. Tôi chỉ muốn bước đến, nắm lấy cái cổ áo sơ mi xanh thẳng thớm với cái dây đeo có gắn bảng tên của cô ta mà hét lên rằng: “Đồ tồi ! Cô không xứng đáng ngồi ở vị trí này, chỗ của cô là ở ngoài đường kia, chìa tay xin từng đồng, lúc đó cho cô hết hống hách đi”. Nhưng tôi đã không làm thế, vì tôi ý thức rằng, trong con người tôi lúc nào đó cách đây ít phút thôi cũng có ít nhiều nét tương đồng với cô nhân viên ấy, chỉ là vì tôi không có điều kiện kiếp xúc với những cô gái bán hương thường xuyên như cô ta, nên tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ làm thế…
Tôi trả lại toàn bộ những gì mình đã lựa trong Siêu thị và bước ra với lời giải thích: để quên bóp tiền !
Tôi vẫn đi bộ trên đoạn đường Nguyễn Chí Thanh để vào công ty sáng sáng chiều chiều ngày hai buổi. Tôi vẫn trông thấy những cô gái bán hương “cao cấp” đi xe tay ga lượn qua rồi lại vòng lại. Và tôi cũng thấy những cô gái nghèo nàn hơn, không có phương tiện tốt, không có nhan sắc đặc biệt, chỉ đứng ở ngã tư hàng giờ và đôi mắt chỉ sáng lên khi thấy một chiếc xe của một người đàn ông nào đó đi chậm lại chỗ họ. Niềm hi vọng của họ - tôi hiểu đó chính là niềm hi vọng của họ lặp đi lặp lại mỗi ngày và tôi không được xem thường nhân cách hay cái niềm hi vọng rất đỗi tủi hờn đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi phải nhịn ăn nhịn mặc, nhịn những mong muốn cá nhân để có tiền đóng học cho em hay mua một cái áo mới cho mẹ. Khi người ta làm được điều gì đó bằng tiền một cách dễ dàng quá thì nó thật chẳng còn ý nghĩa hay giá trị gì nữa !
Và tôi còn phải học hỏi ở các cô gái ấy nhiều hơn …
Trong lúc loanh quanh trên mạng tìm kiếm một tấm hình về đôi mắt cho bài blog của mình, tôi đọc được câu chuyện này. Người đăng bài viết là một người bạn của nhân vật chính, nhận được email từ Singapore là nội dung câu chuyện này.
Thấy lòng mình nhiều chao đảo muốn sẻ chia, nên post luôn câu chuyện vào blog của mình như một sự nhắc nhở cho bản thân và cho bất cứ ai vô tình đi lạc vào đây hay có nhã ý ghé thăm.
Mẹ Tôi...
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ…
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ…”
Bình luận: Có những thứ chúng ta làm hỏng thì làm lai, hôm nay không sửa chữa được thì mai, mốt, tháng sau, năm sau sửa vẫn được. Trong cuộc đời đâu thiếu những sự lỡ tay ! Hoặc nếu có đánh mất luôn ta vẫn có thể bỏ tiền ra mua lại cái khác.
Nhưng rất cần phải ghi nhớ rằng: có những thứ tiền không mua được và thời gian không thể hàn gắn được !!
Ngày nọ, có một ông nhà giàu nhưng keo kiệt đến xin chữa mắt. Sau khi khám nghiệm, bác sĩ cho biết phải chữa cả 2 mắt, nếu không sẽ có nguy cơ bị mù vĩnh viễn.
Ông ta hỏi:
- Nhưng, giá bao nhiêu để chữa trị thưa bác sĩ ?!
- Chữa mỗi mắt là 100 đô – bác sĩ trả lời.
Ông nhà giàu phân vân giữa tiền bạc và sự mù lòa, rồi ông nói với bác sĩ: “Tôi chỉ chữa một mắt thôi, vì một mắt cũng đủ thấy tiền và đếm tiền. Lại đỡ tốn !”
Vẫn còn nhiều người đến nhà thờ và cầu nguyện: “Xin mở mắt con để con thấy những kỳ công của Chúa…”. Nhưng xem ra nhiều người vẫn chỉ muốn Chúa mở cho mình một mắt để thấy kỳ công của Chúa mà thôi, một mắt còn lại còn phải để mà trông coi gia sản !!
Có tiền và có những cái mua bằng tiền thì tốt. Nhưng biết dùng tiền và không để mất luôn những thứ tiền không mua được thì còn tốt hơn !
Tôi rất thích dân ca quan họ Bắc Ninh. Có lẽ đó là thứ duy nhất của cái hồn quê Việt dân dã còn thấm đậm trong cái con người đầy hướng ngoại và đã ảnh hưởng chất hiện đại hóa của tôi. Sau một ngày bận rộn ở công ty, tôi chỉ muốn trở về phòng mình, và bật lên những giai điệu dân ca ngọt lịm, để rồi nhẹ nhàng hát theo giọng hát những liền anh liền chị của làng quan họ Bắc Ninh mà như thấy mình chân quê hơn, Việt Nam hơn.
Trong câu hát quan họ, cảnh sắc thôn quê đẹp hồn nhiên mà mộc mạc quá, như không đâu có thể đẹp hơn …
“ Trăng in (là in) mặt nước cũng có (a) càng nhìn (là) càng nhìn non nước càng xinh… ”
(Ngồi tựa mạn thuyền)
Rồi thì:
“…Một mảnh trăng treo, suốt đêm thâu
Em ơi, trăng đã ngả ngang đầu
… Cành tre đưa trước ngõ
Là gió la đà …”
(Bèo dạt mây trôi)
Đi nhiều nơi để rồi nhận ra rằng: chẳng đâu đẹp bằng làng quê Việt, nơi mà hình như cái nhộn nhịp ồn ào khói bụi của thành thị là cái gì đó xa lạ và mơ hồ quá, chỉ có ở nơi thôn quê đó là sự yên tĩnh và hiền hòa quá đỗi. Người thành thị về quê lắm khi lại bị giật mình bởi một tiếng gà trưa bất ngờ vang lên khô khốc. Ở thành thị, người ta không phải luôn luôn có thời gian dành cho sự quan tâm chào hỏi nhau, thậm chí là còn không biết nhà sát bên mình có tổng cộng bao nhiêu người và công việc gia đình ra sao. Ở quê thì khác, không chào hỏi nhau vài câu khi đi lướt qua nhau trên đường làng là một điều không thể chấp nhận được. Còn nhớ những ngày hè vừa rồi, ba dắt mấy anh em chúng tôi về quê, chỉ một buổi sáng đi dạo trên đường làng mà tôi đã phải cười đến trẹo cả quai hàm vì hết người nọ đến người kia đi ngang qua mấy cha con tôi đều hỏi thăm vài câu vui vẻ. Người nhà quê hơn người thành thị là ở cái tình lúc nào cũng chan chứa.
Đặc biệt, yêu mến làm sao cái tình yêu đôi lứa của những cô gái quê trong câu hát quan họ. Trăng sáng trời xanh vẫn không đẹp bằng hai má ửng hồng của cô gái khi e thẹn. Cái thẹn của người con gái, thời nào vẫn vậy, vẫn là điều đẹp nhất của tạo hóa. Khi e thẹn, thì tay chân trở thành thừa thải, và quần áo trở thành vướng víu đến lạ. Khi e thẹn, thì chỉ muốn bận tay bận chân làm gì đó cho quên đi, lấp liếm đi. Đặc biệt khi thẹn vì ánh mắt nhìn của một “ai đó” thì cho dẫu quay đi, dẫu nói chuyện, cười đùa với mọi người mà vẫn biết rất rõ có ai kia đang nhìn mình …
E thẹn làm cho một cô gái thành trẻ con !
“…. Đừng thấy em lắm bạn mà ngờ, tuy rằng em lắm bạn...nhưng vẫn chờ là chờ ... người ngoan …
Có yêu nhau sang chơi cửa chơi nhà cho thầy (là thầy) mẹ biết, để đuốc hoa (chứ hoa) định ngày…”
( Còn duyên )
Và cái ghen tuông là điều tự nhiên nhất, trẻ con khi yêu thương quá thì cũng biết ghen vậy. Đừng trách em khi em đa nghi và nhiều trách móc ghen hờn, vì em là con gái mà!
“ … Người về, em dặn mấy câu tái hồi :
Yêu em là em mong ai xin chớ đứng ngồi với ai…”
(Người ơi người ở đừng về)
Ai bảo cô gái trong câu hát dân ca chỉ biết e thẹn và hờn ghen? Hay chỉ biết ngoan hiền và cam chịu? Nói thế đó là chưa hiểu được cái liều lĩnh của người con gái đang yêu đấy thôi. Nói thế là chưa thấy cái bướng bỉnh của người con gái khi yêu thật họ bướng hơn bản tính nhút nhát hàng ngày thế nào
“… Em yêu anh cha mẹ nỏ ưng
Cấm em cưả trước thì em lại vòng ra cửa sau .
Em yêu anh cha mẹ đánh trăm roi,
Chứ xong rồi em đứng dậy
Mà em lại quyết tâm thương chàng …”
(Giận mà thương - dân ca Hà Tĩnh)
Đêm nay, đêm Trung Thu, đêm Rằm Tháng Tám.
Đã tìm mỏi mắt mà không thấy trăng đâu cả, chị Hằng – chú Cuội trốn đâu mất rồi !
Mấy năm gần đây, tối Trung Thu nào trời cũng mưa, mà mưa lớn chứ không phải nhỏ. Tụi trẻ con phải bó gối ở nhà, mở lồng đèn Trung Thu cho nó kêu tí te và chạy khắp nhà. Đón Trung Thu thế đấy.
Năm nay, tối Trung Thu cũng mưa, mưa ngập cả đường. Đến tận khuya thế này mà trời vẫn mưa ngoài kia, và trăng vẫn lặn.
Trong trí nhớ của tôi, đêm Trung Thu không phải như vầy, mà là những kỷ niệm đẹp ngọt ngào.
Trung Thu của những năm xa xưa ấy không bao giờ mưa. Đêm Trung Thu mẹ tôi thường bày sẵn một mâm hoa quả: thường là cam quýt, xoài, đậu phộng và vài khúc mía căng mập bóng lưỡng (mẹ bán trái cây nên những thứ này không bao giờ thiếu), lại còn có cả mấy cái bánh Trung Thu nhỏ được cắt làm 4. Ngày ấy, bánh Trung thu là một thứ quà bánh xa sỉ, chỉ được ăn vào đúng Đêm rằm, còn mấy hôm trước đó, có trông thấy thì cũng đành phải nuốt nước miếng ừng ực mà chờ đợi.
Trung Thu của những năm xa lắc xa lơ ấy, lồng đèn của chúng tôi đều làm bằng giấy bóng kiếng màu đỏ, hình thù đơn giản ngộ nghĩnh, như: con gà, con cá, con bướm, con ong … vân vân. Những lồng đèn này chơi rất vui, vì được đốt nến bên trong, sáng lung linh huyền ảo, và chúng tôi phải luôn luôn gìn giữ cho không bị rách, bị cháy mất. Mà có lỡ tay làm rách mất lồng đèn rồi, thì vẫn còn có thể dùng nó để chơi một trò khác: lấy giấy bóng bôi lên môi sẽ có đôi môi đỏ như tô son. Trẻ con tinh nghịch là thế ! Lại còn có cả một loại lồng đèn ngộ nghĩnh tự chế khác mà tôi rất thích. Đó là lồng đèn làm bằng lon bia hoặc lon nước ngọt, cắt rãnh, đập bẹp, đốt nến bên trong rồi gắn một cái cây tre để có thể đẩy lồng đèn đi khắp xóm với tiếng leng keng rất vui nhộn. Loại lồng đèn này dành cho con trai là phần nhiều, nhưng ngày ấy ba tôi cũng một đôi lần làm cho tôi vài cái. Thích thì thích thật đấy, nhưng bảo tôi đẩy nó đi chơi lon ton khắp xóm thì tôi ngại lắm. Con gái mà !
Vào những đêm Rằm Tháng Tám ngày xửa ngày xưa ấy, sau khi phá cỗ cúng rằm ở nhà, chúng tôi lại lục đục kéo sang hàng xóm … phá cỗ hộ. Rồi chúng tôi, chúng tôi ở đây là anh trai út của tôi, chị gái trên tôi, và tôi , cùng với Bé Hai, Bé Ba, cu Lượm, cu Tí , con Bích, con Ngân (con bác Giới) và vài đứa trẻ hàng xóm nữa, cùng chơi trò Rồng rắn lên mây ở ngay ngoài đường của cái xóm nhỏ ngày ấy còn vắng vẻ và ít xe qua lại. Những người bạn hàng xóm này đều đã đi cả rồi, lớp lấy chồng, lớp chuyển nhà đi đâu không rõ, chỉ còn lại mỗi gia đình tôi, và chính xác là giờ chỉ còn lại mỗi mình tôi với quãng trời tuổi thơ còn nhớ quay quắt …
Những ngày ấy đã xa, xa lắm rồi, gió đã cuốn nó đi tận đâu tôi cũng không biết nữa…
Người ta bảo thời tiết bây giờ thất thường và nguy hiểm, vì thế tháng tám tháng chín trời vẫn còn mưa. Nhưng tôi lại nghĩ: có phải chăng chị Hằng chú Cuội không còn thích vui Đêm Rằm tháng tám với trẻ con nữa, vì chị Hằng không thích những lồng đèn Trung Quốc đủ kiểu đủ màu với đoạn nhạc tí te lặp đi lặp lại. Và trẻ con thì không thể trông thấy được chú Cuội ngồi gốc đa dưới ánh điện Thành phố sáng trưng đủ sắc màu chớp nháy. Chị Hằng chú Cuội bỏ về nông thôn vui Trung Thu với trẻ em ở đấy, để lại cho Đêm Rằm tháng tám Sài Gòn là mưa và mưa.
Dẫu sao tôi vẫn mong, vẫn thèm, được vui Trung Thu một lần nữa. Một lần như ngày xa xưa ấy…
Vào cái đêm cuối cùng của tháng 5/ 2009, chiếc Airbus A330-200 của AirFrance rơi xuống vùng biển Đại Tây Dương mang theo trên nó 228 con người khi đang trên đường từ Rio de Janeiro đến Paris . Chiếc Airbus này được giới chuyên gia hàng không đánh giá là siêu hiện đại và cực kỳ an toàn, vào thời điểm máy bay gặp nạn, hãng Airbus đang nhận được khoảng 300 đơn đặt hàng loại máy bay này trên toàn thế giới. Bắt đầu được đưa vào sử dụng từ năm 1995, các phi cơ A330-200 là dòng máy bay 2 động cơ mới nhất của hãng Airbus. Chuyên gia hàng không Kieran Daly nhận định: máy bay A330-200 là máy bay siêu hiện đại và có thành tích về an toàn bay không chê vào đâu được.
Hiện đại, nhưng máy bay vẫn rơi xuống lòng Đại Tây Dương sâu thẳm !
Theo BBC cho biết, tính đến tối 1/ 10/ 2009 thì đã có 770 người thiệt mạng và gần 2400 người bị thương do trận động đất mạnh 7,6 độ richter hôm 30/ 9 vừa qua. Một nữ doanh nhân cho biết: “ Trung tâm thành phố Padang bị tàn phá nặng nề, các tòa nhà cao tầng bị sập hết cả, rất nhiều tòa nhà lớn bị bốc cháy …”
Cao tầng và đồ sộ, nhưng chưa chắc là sẽ không sập !
29/ 9/ 2009 Bão số 9 đổ bộ vào miền Trung Việt Nam (tôi mới rời miền Trung sau chuyến FAM Trip vừa tròn 3 ngày !
). Con số người thiệt mạng được báo giới xác nhận là 92 người, 19 người mất tích và 199 người bị thương; hàng ngàn ngôi nhà bị sập hoàn toàn, bị tốc mái; hàng ngàn gia đình bị cô lập trong vùng lũ, mùa màng mất sạch …
Con số này chắc chắn vẫn chưa dừng lại một khi vẫn còn chưa khắc phục được hậu quả sau bão lũ !
Chiều 30/ 9/ 2009 tại đường dẫn lên cầu Phú Mỹ Q7, thanh bêtông 4 tấn rơi từ cần cẩu đã đè bẹp chiếc xe Civic đang chạy trên đoạn đường này làm 3 người bị thương nặng đe dọa tính mạng, trong đó có 1 em bé 2 tuổi…
Chẳng ai biết trước điều gì sẽ đợi mình vào 1 phút kế tiếp !!
Nhiều người xem hoặc đọc những tin này, chỉ đúng như một bản tin, với một chút thương tâm, một chút bàn luận, rồi lướt vội sang các bản tin khác gây chú ý hơn: như việc xăng dầu vừa giảm 500 đ/ lít chẳng hạn! Nhưng đối với các thân nhân của những hành khách trong chuyến bay Airbus 330, của những nạn nhân của trận động đất ở Indonesia, của những nạn nhân trong cơn bão số 9 ở miền Trung vừa qua, và của gia đình gặp tai nạn bất ngờ trên cầu Phú Mỹ thì tin tức từng phút được theo dõi cặn kẽ. Có những mong ước rất nhỏ, rất nhỏ, như là: mong sớm tìm được xác người thân để đưa về an táng !
Trong số những con người vừa biến mất khỏi cuộc đời ấy, có những người rất giàu có và thành đạt, những thương gia, doanh nhân đi trên chiếc airbus sang trọng hiện đại đắt tiền, những công chức quyền lực làm việc trong những tòa cao ốc đồ sộ ở trung tâm thành phố Padang; và trong số họ cũng có cả những em bé đang ở trong các trường học bất ngờ bị đổ sập, những cụ già, phụ nữ, thanh niên bình thường bị cuốn mất trong bão lũ …. Chỉ có họ mới biết họ hiện giờ ở đâu.
Càng ngày tôi càng cảm nhận rõ: Cuộc sống xem ra thật mong manh. Cái chết bất ngờ san bằng tất cả các giá trị cuộc sống: Giàu hay nghèo, thắng hay thua, hơn hay kém … Những gì mình vẫn nghĩ là tự nhiên bình thường bỗng một lúc thấy hoàn toàn khác: còn ai giàu sang, ai lấn lướt, ai thành đạt sau cái chết?!
Ta chẳng thể nào chắc chắc về điều gì cả.
Một người bạn một lần xem tử vi nói vui với tôi rằng: theo tử vi thì tôi sẽ sống đến năm 52 tuổi. Kể ra thì cũng không phải là thọ. Nhưng điều đó thật sự không quan trọng, sau những gì mỗi ngày tôi được thấy, thì đối với tôi một ngày còn sống là còn niềm vui, còn hạnh phúc và còn cố gắng. Cố gắng của tôi không phải cho năm sau, cho 5 năm sau, 10 năm sau… mà đơn giản: cố gắng cho ngày mai. Cố gắng ở lại công ty trễ hơn một chút hôm nay, để ngày mai được thoải mái hơn, về nhà sớm hơn mà không phải lo toan gì cả. Cố gắng làm những gì mình muốn và cho rằng nên làm ngay hôm nay, để ngày mai tôi không phải hối hận là tại sao hôm nay tôi đã không làm điều đó….
Trong Kinh Thánh chép rằng, khi Chúa ở thế gian đã dạy rằng : “có một kẻ nhà giàu kia cả đời chỉ lo xây thật nhiều kho lẫm để tích cóp của cải mà không chịu chia sẻ cho người khác, một đêm kia quỷ đến rước kẻ ấy đi khỏi thế gian, kho lẫm của cải không đem theo được, cũng không dùng để mua được công đức để được vào nước Trời. Vì vậy Chúa bảo rằng: ngươi không biết giờ nào Ta sẽ đến, vì vậy phải luôn tỉnh thức… ”
Chưa bao giờ thấy điều đó đúng hơn lúc này.