Apr 18, 2009

Bỗng dưng muốn khóc ...

Tôi là người đi góp nhặt tâm tư của người khác để diễn tả nỗi buồn của minh.

Chỉ có thể nói rằng: “bỗng dưng mình muốn khóc”...

phong-thuy-02 by you.

Thời gian sẽ xoá đi nỗi đau cho đời thắm lại
- Trần Minh Tuấn -

Nếu có một ngày anh nói xa em
Trái đất sẽ ngừng quay mùa xuân không trở lại
Chỉ còn đây một mình em đơn lẻ
Bơ vơ giữa dòng đời, bơ vơ giữa đêm đông

Nếu có một ngày anh nhắc đến chia tay
Em không khóc như những lần hờn dỗi
Em chỉ trách sao mùa đông đến muộn
Để biết rằng sẽ mãi mất anh

Sẽ có một lần anh nói mãi yêu em
Em cũng sẽ không vui như những lần trước nữa
Vẫn biết rằng tình yêu là gió thoảng
Và trái tim em không rung động hai lần

Chẳng bao giờ em dám trách anh đâu
Dù anh đổi thay dù anh quay đi trước
Dù anh đã làm em buồn em khóc
Trách làm gì hãy nghĩ tốt về nhau

Tình yêu anh là một nỗi đau
Mãi theo em và chiều theo năm tháng
Mãi cô đơn như ngôi sao ban sáng
Và mãi buồn như tia nắng hoàng hôn

Mỗi đông về và những chiều cô đơn
Em lại nhớ đến ngày xưa ấy
Chắc chẳng bao giờ em còn thấy
Anh giật mình vì ánh mắt của em

Rồi mai này anh sẽ quên em
Người con gái thương anh nhiều biết mấy
Trước mặt anh em kiêu kỳ là vậy
Mà đêm về nước mắt ướt nhoà mi

Rồi mai này khi đã chia ly
Tên em sẽ chìm vào muôn ngàn tên khác
Như một vật dư thưà anh vô tình đánh mất
Trong cuộc đời đâu thiếu sự lỡ tay !!

Rồi mai này, rồi mai này đây
Sẽ có một người lo cho em từng bước
Dạy em biết đặt niềm tin vào phía trước
Vào con người, vào sức mạnh của tình yêu

Người ấy dù mạnh mẽ đến bao nhiêu
Dù biết nhịn, biết chiều, biết nâng em khi ngã
Dù người ấy sau này biết làm tất cả
Em vẫn chẳng quên rằng... đó không phải là anh !!

12134221237089174 by you.

Đôi Dép


- Nguyễn Trung Kiên -


Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Apr 14, 2009

Bàn tay mẹ



Một đêm thức trắng cùng chị gái chăm sóc đứa con nhỏ bị bệnh của chị. Cậu bé sốt cao, phải nhiều lần đánh thức cậu dậy để uống thuốc, cặp nhiệt độ và chườm khăn khắp người để hạ sốt. Có lúc tôi ngủ quên đi, đến lúc chị bò sang giường tôi và bé, sờ đầu thấy trán nó nóng quá, chị la hoảng, tôi cũng giật mình thức dậy, rồi cảm thấy vô cùng hối hận vì mình đã ngủ quên không theo dõi nhiệt độ cơ thể nó để nó nóng quá như thế, chị thì phải nằm ngủ với 2 đứa con nhỏ hơn, chồng chị thì đi vắng, nên mới cần nhờ đến dì là thế.



Nhìn chị hốt hoảng pha nước ấm để chườm, rồi pha thuốc, rồi cặp nhiệt độ… Bàn tay chị liên tục vuốt lên vầng trán nhỏ nóng hổi của cậu bé, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu trong khi cậu mệ mệt ngủ, tôi chợt nghĩ đến mẹ. Chị 3 con còn cơ cực đến thế, mẹ một nách 8 đứa, chắc cơ cực trăm bề. Có làm mẹ mới hiểu hết được tấm lòng người mẹ! Chị vẫn thường dạy tôi như thế từ khi chị mang thai đứa con thứ nhất.



Tôi không nhớ mình đã bắt đầu nhận thức được một chút tấm lòng người mẹ, biết nhớ ơn và biết nén buồn tủi mỗi khi phạm lỗi bị mẹ la mắng từ lúc nào?! Tôi cũng không nhớ mẹ bắt đầu thôi phạt tôi bằng roi vọt vào năm tuổi tôi được bao nhiêu?! Chỉ nhớ có một lần cách nay khá lâu, tôi đã khóc rất rất nhiều khi thấy mẹ quất tôi một roi mà tôi không hề thấy đau rát nữa, nhưng mẹ thì lại đứng thở rất lâu sau cái quất ấy. Mẹ mệt. Mẹ tôi đã già yếu thật rồi!! Từ tối hôm ấy, có lẽ cái “cô gái” đã thay thế dần cái “con bé” cứng đầu cứng cổ trong tôi.



Bây giờ, tôi vẫn phạm lỗi, vẫn là một đứa con cần sự dạy dỗ của mẹ như ngày xưa. Nhưng mẹ thì không bao giờ còn quất tôi bằng roi vọt nữa. Đôi lúc tôi muốn mẹ lại quất tôi như ngày xưa, quất thật đau, để những làn roi có thể nhắc nhở cho tôi rằng: mẹ tôi đã già rồi, yếu rồi, sức của mẹ không còn đủ để làm cái cô gái như tôi thấy đau, nhưng lại đủ làm cho trái tim mẹ tóe máu.



“ Mẹ yêu con đủ để cho con nhìn thấy sự tức giận, thất vọng và nước mắt của mẹ, để con thấy rằng mẹ không phải là một người hoàn hảo. Mẹ yêu con đủ để buộc con phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình, dù đôi khi con phải trả giá đắt đến mức làm mẹ đau lòng. Nhưng nhiều hơn cả, mẹ yêu con đủ để nói “ Không” dù khi mẹ biết con sẽ ghét mẹ vì điều đó…”



Không phải càng học nhiều, càng ra đời, tiếp xúc với xã hội nhiều thì càng thấy quan niệm của ba mẹ là lỗi thời lạc hậu, mà ngược lại, ba mẹ cả đời vụn vặt mà lại dạy con cái những bài học lớn lao, những bài học mà khi ta còn bé ta không thể nào hiểu được. Đôi khi ta phải trả giá quá đắt để sau đó mới hiểu ra tấm lòng người Cha người mẹ.


Hằng ngày đọc báo, có biết bao câu chuyện đau lòng về những đứa con không biết thế nào là chữ “Hiếu”: con đánh mẹ, con giết Cha, con cái 9-10 đứa mà bỏ mẹ lang thang ăn mày, xin miếng cơm thừa và lấy góc chợ làm chỗ nghỉ …



Thưở bé đã từng được đọc một câu chuyện trong truyển tranh:



Một gia đình nhà nọ gồm người cha đã già, vợ chồng thằng con trai và họ có một cậu con trai 7 tuổi. Hằng ngày, người cha già ở nhà nấu cơm, nô đùa với đứa cháu trong khi vợ chồng người con trai đi làm nương rẫy. Cuộc sống gia đình tưởng được êm thắm trong cảnh nghèo đạm bạc, nhưng người cha càng già thì mắt càng lòa, ông gần như chẳng còn phụ giúp được gì cho vợ chồng cậu con trai, mà cuộc sống thì càng ngày càng thiếu thốn. Người vợ ngày ngày hầu cơm cha chồng cũng nhiều lần không giấu được bực dọc, vô lễ. Người chông cũng biết vậy, nhưng trong cảnh khó khăn, anh cũng lờ đi như không thấy.



Một tối, khi người cha lòa đã ngủ say, hai vợ chồng ra sân nhỏ to bàn tính với nhau cách để làm giảm khó khăn trong gia đình trong thời kỳ đói khổ.



Cậu con trai ngồi chơi ngoài sân cũng nghe được những lời bàn tính của cha mẹ.



Sáng sớm hôm sau, người con trai nói với cha mình rằng anh sẽ đưa ông đến thầy lang trong làng khám bệnh, vì hồi này thấy sức khỏe ông không tốt và ông ho nhiều. Anh đặt người cha ốm yếu nhỏ bé vào cái rọ tre lớn và cõng trên lưng. Anh định bụng sẽ đưa ông lão vào rừng và bỏ ông lại đấy, mặc cho ông sẽ ra sao thì ra, chết vì đói khát hay chết vì thú dữ ăn thịt cũng được. Vợ chồng anh đã bàn tính như thế, vì theo họ, chỉ có cách giảm nhân khẩu trong gia đình mới làm giảm bớt khó khăn lúc này.



Vừa đi được một quãng đường, thì anh thấy cậu con trai nhỏ chạy theo sau. Dừng lại anh hỏi:



- Mẹ sai con chạy theo cha có việc gì à?



Cậu bé hồn nhiên trả lời:



- Dạ, mẹ không dặn gì cả, nhưng con chợt nhớ ra và chạy theo để dặn cha rằng: cha làm xong việc rồi, đừng quên đem cái rọ tre này về để sau này con cũng bỏ cha vào đấy mà làm công việc như cha đang làm…



Chắc chắn câu nói hồn nhiên mà rất sâu sắc của cậu bé thông minh hiếu thảo không chỉ đánh động vào lương tri của người con trai trong câu chuyện, mà cũng đánh động vào trái tim của bất cứ đứa con nào đang còn cha còn mẹ: phải chăng những gì ta đang làm với cha và mẹ chỉ dừng lại ở thế hệ này? Chắc chắn một điều rằng: không có đứa con nào có thể trọn vẹn yêu thương kính trọng cha mẹ mình khi mà người cha, người mẹ ấy đối đãi bất hiếu với cha mẹ chính mình.


Đó không phải là một lời răn, mà là một cái quy luật của lòng người: "Luật Nhân Quả"

Apr 11, 2009

Câu chuyện tình yêu - Love story !!



“ Em vẫn biết đó là điều đã cũ


Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:


Sự gắn bó giữa hai người xa lạ


Những vui buồn đem chia sẻ cùng nhau…” (Xuân Quỳnh)


Tình yêu của những người con gái thật lạ, nhỏ bé e ấp mà dạt dào mãnh liệt. Khi cô gái yêu, ngồi trong lớp học, ngồi trong công ty ... rảnh rang, với một cây bút và một tờ giấy, là như vô thức, lại viết tên người yêu thương đầy khắp trang giấy nhỏ, với đủ các kiểu chữ, rồi giật mình giấu đi ngay khi cô đồng nghiệp bên cạnh quay sang hỏi chút việc .


Chợt nhớ mấy câu thơ dễ thương của nhà thơ Nguyễn Bính miêu tả tâm tư người con gái:


"Lòng thấy giăng tơ một mối tình


Em dừng thoi dệt giữa tay xinh


Dường như hai má em bừng đỏ


Có lẽ là em nghĩ đến anh.... "


Còn nhớ, em gái tôi ngày nó chưa lấy chồng, tất cả những tin nhắn yêu thương của người yêu, nó đều ghi hết lại trong một quyển sổ. Mà mỗi ngày anh ấy chỉ gửi cho nó có ... hơn trăm tin nhắn thôi !!!! Căn phòng 2 chị em tôi ở, em gái nửa bên phải, tôi một nửa bên trái, thế là góc bên phải đầy những dòng chữ ca ngợi tình yêu và tên người yêu được em gái tôi ghi kín hết cả bức tường bên phía ấy!


Có một câu chuyện tình rất đẹp, tôi biết được khi nghe một bài hát có cái tên rất lạ: "Hãy thắt 1 dải ruy băng vàng lên cây sồi già..."


Người ta kể rằng: Nước Mỹ, năm 1972, trên một chuyến xe khách đi Miami. Một hành khách nói với người lái xe rằng anh ta mới ở tù ra sau ba năm vì tội tiêu tiền giả. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm tù là thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai- thì không thể tin đều đó. Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy Mary đang đứng khuất phía sau vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."


Trong suốt 3 năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới là người phạm tội. Năm thứ 2, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và không biết khi nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ đến những dải ruy băng vàng nữa, nhớ về cô gái anh yêu lại càng không thể. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên chuyến xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không trở về đi ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến xe, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi cho tới khi chuyến cuối cùng. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Và khi chiếc xe khách rẽ vào đường U.S.17 gần quê của chàng trai - làng White Oak, Georgia, chàng trai nhờ người lái xe hãy chạy chậm lại để chàng có thể nhìn thấy dải ruy băng được treo trên cây sồi già nếu nó được treo ở đó..


Thế nhưng thứ chàng cũng như cả chiếc xe khách hôm đó nhìn thấy không phải là một dải ruy băng vàng mà là hàng trăm dải ruy băng được buộc trên cây sồi đó.Những giọt nước mắt của chàng trào ra vì sung sướng, còn người lái xe nhanh chóng gọi điện cho đài phát thanh và kể cho họ điều này.
Người trong thị trấn hôm ấy đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng được buộc vào những nhánh sồi như lá vào mùa thu.


Câu chuyện tình đẹp này đã trở thành bất hủ khi được đi vào bài hát nổi tiếng "Tie A Yellow Ribbon Round the Old oak Tree" (Hãy buộc một dải ruy băng vàng quanh cây sồi già) của Tony Orlando.


I'm coming home I've done my time

And I have to know what is or isn't mine


If you received my letter Telling you I'd soon be free


Then you'd know just what to do


If you still want me


( Anh đã hoàn thành thời gian của mình và đang trên đường về nhà

Anh cần phải biết điều gì thuộc về anh và không thể thuộc về anh

Nếu như em đã nhận được lá thư anh báo rằng anh sẽ sớm được tự do

Thì em sẽ biết em sẽ phải làm gì

Nếu như em thực sự vẫn còn cần anh)


Oh tie a yellow ribbon 'Round the old oak tree

It's been three long years


Do you still want me


(Hãy buộc một dải ruy băng màu vàng quanh cây sồi già

Ba năm dài đắng đẳng đã trôi qua rồi

Thì liệu giờ em có còn yêu anh)


If I don't see a yellow ribbon 'Round the old oak tree


I'll stay on the bus, forget about us


Put the blame on me


If I don't see a yellow ribbon 'Round the old oak tree

(Nếu anh không thấy một dải ruy băng vàng buộc quanh cây sồi già

Anh hiểu và sẽ ngồi lại trên xe bus, sẽ quên tất cả mọi chuyện giữa hai ta)

Và sẽ tự trách bản thân mình

Nếu anh không nhìn thấy một dải ruy băng vàng buộc quanh cây sồi già)


Bus driver please look for me

'Cause I couldn't bear to see what I might see

I'm really still in prison


And my love she holds the key


A simple yellow ribbon's all I need to set me free


I wrote and told her please


( Bác tài xế làm ơn tìm hộ tôi

Vì tôi không thể nào chịu đựng nổi những gì tôi có thể sẽ nhìn thấy

Tôi thực sự vẫn còn trong nhà giam

Và tình yêu của tôi - cô ấy là người giữ chìa khoá

Chỉ một dải ruy băng vàng là tất cả những gì tôi cần để có thể cho tôi tự do

Tôi đã viết cho cô ấy và cầu xin cô ấy như thế)


Now the whole damn bus is cheering

And I can't believe I see

A hundred yellow ribbons 'Round the old, the old oak tree

(Và bây giờ mọi người trong xe bỗng hò reo

Và tôi không thể tin vào những gì mà mình nhìn thấy

Cả trăm dải ruy băng vàng đang tung bay trên cây sồi già.......


Ai nghe câu chuyện, cũng thấy trong lòng một chút buồn pha lẫn một chút vui: buồn vì việc người con trai đã để lỡ mất 3 năm cuộc đời vì phạm tội, buồn vì anh đã để cho người vợ sắp cưới phải mất 3 năm chờ đợi đau khổ, mỏi mòn. Buồn vì anh có lúc đã không tin trên đời vẫn có một tình yêu chân thành dẫu phải chờ đợi và nhiều thử thách. Nhưng câu chuyện lại khiến người nghe thấy vui: vui vì chàng trai nhờ bị ngồi tù 3 năm mà chàng trai có thời gian suy ngẫm về cuộc đời mình, để ăn ăn hối hận cho những lỗi lầm đã mắc phải vì sự nông nổi của tuổi trẻ. Vui vì sau 3 năm chờ đợi mỏi mòn, bặt tin tức người yêu, tưởng chừng như anh sẽ bỏ cuộc, sẽ không còn hi vọng, thì dường như trong anh vẫn còn một tia hi vọng le lói (dẫu chỉ là vì vô thức). Nếu hôm ấy, không vì cái chút niềm tin yêu hi vọng le lói ấy, liệu anh có đi chuyến xe bus mà quay lại cây sồi già?! Và cuối cùng, vui vì trên thế gian này vẫn luôn tồn tại những mối tình trong trắng và thủy chung, những mối tình vĩnh cửu.

Được yêu một đời cũng sẵn lòng chịu những hi sinh ...

Apr 9, 2009

Phụ nữ

Cậu bé hỏi mẹ của mình: “Mẹ ơi, vì sao mẹ khóc?”.

“Bởi vì mẹ là một phụ nữ”, người mẹ trả lời.

Vẫn không hiểu, cậu bé chạy đến bên cha của mình: “Cha ơi, tại sao mẹ lại khóc?”. “Mọi phụ nữ đều có thể khóc chẳng vì một lý do nào cả”, sau một hồi trầm ngâm, người cha chỉ có thể nói với cậu bé như vậy.


Cậu bé lớn dần và trở thành một người đàn ông nhưng vẫn luôn tự hỏi vì sao phụ nữ khóc. Một ngày, cậu quyết định gọi điện cho Thượng đế và hỏi: “Thưa ngài, ngài có thể cho con biết tại sao phụ nữ lại có thể khóc dễ dàng như vậy?”.


Thượng đế cười mà rằng:

“Khi tạo ra phụ nữ, ta đã ban cho họ một đôi vai đủ cứng cáp để có thể gánh vác cả thế giới, nhưng vẫn đủ mềm mại để đem lại sự dễ chịu.

Ta ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn để chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở.

Ta ban cho họ sự cứng rắn cho phép họ giữ vững tinh thần ngay cả khi tất cả mọi người đều từ bỏ, vượt qua cả ốm đau hay mệt mỏi để chăm sóc gia đình mà không một lời phàn nàn.

Ta ban cho họ một trái tim đầy cảm xúc để yêu thương con cái dưới bất kỳ hay trong mọi trường hợp, thậm chí ngay cả khi chúng làm cho họ tổn thương nặng nề.

Ta ban cho họ lòng vị tha để có thể tha thứ cho những lỗi lầm tưởng như kéo dài vô tận của các ông chồng và nhào nặn hình dáng của họ từ chiếc xương sườn của người đàn ông. Cũng giống như những chiếc xương sườn kia, họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ trái tim người đàn ông.

Ta ban cho họ sự khôn ngoan để nhận biết rằng một người chồng tốt không bao giờ làm tổn thương người vợ, chỉ là đôi khi, anh ta muốn thử thách niềm tin và lòng quyết tâm của người đang cùng mình sánh bước.

Và cuối cùng, ta ban cho họ giọt nước mắt để rơi. Đây là một đặc quyền của phụ nữ để sử dụng cho bất cứ khi nào họ cần đến”.

Đôi dòng bình luận

Câu chuyện trên mới nghe thì thấy chẳng ra đâu vào đâu, không mở đầu không kết thúc, thế nhưng lại thấy nhiều ý nghĩa thâm thúy. Nhớ có một câu nói nổi tiếng: “không gì mềm mại dịu dàng hơn phụ nữ, mà cũng không sắt thép nào rắn rỏi hơn người đàn bà !” (huh)

Người đàn ông thường tự hào là phái mạnh, là trụ cột bê-tông cốt thép của gia đình, là cây tùng cây bách cây đa … thế mà vẫn đổ trước nước mắt đàn bà, “anh hùng không qua khỏi ài mỹ nhân” là thế!! Rồi lúc ốm đau, vẫn phải như đứa trẻ con ngoan ngoãn dưới sự chăm sóc dịu dàng của người phụ nữ, dẫu chỉ là “một bát cháo hành”…

Chợt nhớ những ngày ba tôi nằm bệnh viện, tất cả sự có mặt của con cái, bạn bè, người quen đều không bằng sự có mặt của mẹ - người phụ nữ mà ngày thường, nói chuyện với ba rất ít tiếng ngọt lời ngon mà chỉ toàn như “chén rơi ly vỡ”… Ba mẹ không quen lời anh tiếng em như các cặp vợ chồng thành thị

Người ta vẫn bảo: “xảy cha ăn cơm với cá, xảy mẹ đầu đường liếm lá gặm xương…”, hẳn nhiên câu tục ngữ này cũng không hoàn toàn đúng, nhưng như thế cũng đủ thấy rằng, mất đi người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình – người mẹ - thì chẳng người con nào có thể có được cuộc đời trọn vẹn hạnh phúc.

Nếu một ngày thức dậy, thấy tất cả phụ nữ đều đã biến mất, không hiểu sẽ thế nào với một thế giới toàn là đàn ông với đàn ông?! Mong rằng những người đàn ông sẽ hiểu và biết trân trọng những người phụ nữ đang hiện hữu trong cuộc đời mình hơn.

Cuối cùng, để kết thúc những dòng bình luận khô khốc này, là những câu thơ ca ngợi người vợ tần tảo dịu hiền của nhà thơ lớn Tú Xương:

“Quanh năm buôn bán ở mom sông

Nuôi đủ năm con với một chồng

Lặn lội thân cò khi quãng vắng

Eo sèo mặt nước buổi đò đông…”

(Hôm nay chẳng có tâm trạng để viết bình luận gì cả, có lẽ vì nôn nóng đến giờ đi khám bác sĩ rồi. Mong là chút nữa bác sĩ sẽ thông báo cho một kết quả tốt đẹp về bệnh tình của mình! )

Muối


Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Tuy nhiên anh ta llại là người úc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ toàn những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú hơn gì.
Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe, rôì đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ .
- Con cho thìa muối này hòa vào cốc nước , rồi uống thử đi !
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử , cốc nước mặn chát. Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước .
- Bây giờ con nếm thử nước ở trong hồ đi !
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi , thưa thầy. Nó chẳng hề mặn chút nào - Chàng trai nói sau khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử .
Người thầy chậm rãi nói :
- Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn nó giống như thìa muối này thôi. Nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước, thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước , họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho bản thân mình !



Đôi dòng bình luận


Phàm ở đời, người ta thường là cốc nước nhỏ nhoi hơn là ao hồ rộng lớn.


Một người con gái than thở với tôi, rằng cô ấy lấy chồng chỉ mới được hơn một tháng mà đã cảm thấy chán ngấy, nếu không phải vì đạo và đời nhiều luật lệ ngăn trở thì chắc là cô đã ly hôn. Hỏi nguyên do, cô trả lời: do mẹ chồng suốt ngày xét nét, chồng lại không còn yêu thương chiều chuộng hết mực như ngày còn là người yêu ...



Thoáng nghĩ thì thấy nhiều cảm thông, nhưng nghĩ sâu xa hơn, lại thấy cô nhiều đáng trách, bởi trái tim cô sao mà quá nhỏ bé, chỉ như là cốc nước như trong câu chuyện trên.



Khi người ta là cốc nước, người ta thấy những khó khăn, những nỗi buồn bực xảy đến cho mình là quá lớn. Khi người ta là cốc nước, thì những điều không hay, những điều không được vừa ý mình thì thật lớn lao, nó chiếm lấy hết tâm hồn để rồi chỉ còn thấy đời chỉ toàn là mặn chát và đắng cay. Để rồi từ đó mà than thở và trách móc.



Còn khi người ta là ao là hồ, khi trái tim đủ rộng lớn và bao dung, thì những khó khăn, những điều phiền muộn chỉ như muối đổ vào ao, chẳng thấm vào đâu so với những niềm vui – hạnh phúc mà người ta có. Khi người ta là ao là hồ, nhìn thấy một con chim bay thì có thể hình dung thấy cả bầu trời, thấy một bông hoa cũng như thấy được cả cánh đồng hoa và hương thơm ngát…



Vào cái giây phút kết thúc một năm, với một cây bút và một quyển sổ, trước tiên bạn sẽ vui vẻ liệt kê những điều hạnh phúc mình đã được nhận từ mọi người, từ nỗ lực bản thân và từ sự may mắn, hay trước tiên bạn sẽ rầu rĩ mà lên danh sách những bất hạnh mà tôi đã phải mang, những điều đáng ghét người ta đã làm cho tôi và ủ ê liệt kê những điều tôi vẫn chưa làm được?! Cái mà chúng ta nghĩ đến đầu tiên - Đó chính là nhân sinh quan để tự mỗi người xác nhận mình là ao hồ hay là cốc nước nhỏ!


Phút hồn nhiên

Không ngờ khả năng chụp hình của mẹ tôi “pro” ghê, có 2 mẹ con đi chơi với nhau mà mẹ cũng làm phó nháy cho tôi trong những cảnh bất ngờ thế này… Thế là có được vài tấm hình xinh xinh để giữ làm kỷ niệm

CIMG1177 by you.

CIMG1178 by you.

CIMG1180 by you.

IMG_0088 by you.

IMG_0080 by you.

IMG_0081 by you.

Relax chút xíu ...


“Chiêu độc “


Tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương. Trong phòng trực của bác sĩ, có một bệnh nhân hối hả chạy vào.


- Bác sĩ! Bác sĩ cho em một cây đinh 5 tấc với một cây búa đi.


- Chi vậy em?


- Em phải trả thù thằng hớt tóc!


- Tại sao phải trả thù nó?


- Lần nào hớt tóc nó cũng nhấp kéo trúng đầu em chảy máu. Em thù nó lắm.


- Nhưng trả thù bằng cách nào mà dùng búa và đinh?


- Em có cách trả thù này độc lắm, bảo đảm nó hết đường làm ăn luôn.


- Nhưng mà bằng cách nào?


- Em lấy cây đinh 5 tấc đóng vô đầu em rồi ra cho nó hớt tóc, thế nào nó nhấp trúng cũng gẫy kéo nó cho coi….




“Tìm bạn bốn phương”


Thanh niên 20 tuổi, độc thân vui tính, khoẻ mạnh không rượu chè bài bạc chích choác, yêu màu tím, tôn thờ sự thủy chung, hơi lãng mạn, có khả năng tự chăm sóc bản thân và người khác, ăn ngủ luôn đúng giờ giấc, sống rất kỷ luật. Không lang thang trên mạng, chít chát hay chơi game trực tuyến. Đã sống theo đúng thời khoá biểu trên 2 năm và sẽ tiếp tục như thế cho đến hết cuộc đời còn lại. Muốn quen biết các cô gái dịu hiền, đẹp, có lòng vị tha... Ai mến xin thư về cho: Nguyễn Văn A, khu tù chung thân, trại 5 Thanh Hóa...".



“Ăn với chả nói…”


Tục xưa, đặt tên xấu thì dễ nuôi. Nhà nọ có 3 người con trai được đặt tên là Cút, Cu và Ðớp. Một hôm, ông bố đi vắng thì có ông bạn đến chơi. Người vợ thay mặt chồng tiếp đón ân cân, người bạn cũng vui lắm.


Ðến bữa än, người vợ bảo thằng út : - Dọn cơm cho bác , Ðớp !


Người bạn hơi phật lòng, ăn qua loa vài chén rôi đứng dây.


Người vợ bảo đứa thứ hai : - Múc nước cho bác rửa, Cu !


Lần này ông bạn giận tím mặt, liền chào ra về. Người vợ ngớ người ra, không hiểu làm sao cả, bèn bảo thằng con lớn : - Dắt xe cho bác. Cút !



-> Bó tay


Apr 4, 2009

Thanh Minh trong tiết tháng 3…



“ Ngày xuân con én đưa thoi


Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi


Cỏ non xanh rợn chân trời


Cành lê trắng điểm một vài bông hoa


Thanh Minh trong tiết tháng ba


Lễ là Tảo Mộ, hội là Đạp Thanh…”


Hôm nay là Tết Thanh Minh (theo lịch Trung Quốc thì là ngày mai, chênh lệch với lịch VN 1 ngày). Tôi không đi Tảo Mộ, nhưng thấy đồng nghiệp nô nức đi: người xin nghỉ phép để đi với gia đình, một số lại rủ nhau sau giờ làm việc cùng đi vì hôm nay chỉ làm việc nửa ngày, tự nhiên tôi cũng thấy lòng vui lây cái không khí háo hức của họ (chẳng là đồng nghiệp trong công ty đa phần là người Hoa mà !!!). Chắc chút nữa hết giờ làm, cũng theo họ đi tảo mộ một lần trong Tiết Thanh Minh cho biết. Không tảo mộ ông bà tổ tiên thì mình tảo mộ cho những người vô danh không thân nhân trong nghĩa trang vậy!


Thanh Minh là tên một thời tiết, tức là một khoảng thời gian phân định sẵn trong lịch Tàu. “Thanh” (清)trong chữ Hán nghĩa là xanh trong, còn “minh” (明)nghĩa là sáng. “Thanh minh” ý chỉ tiết trời mùa xuân áp áp, xanh trong, vạn vật tươi tốt. Đây còn là thời gian để vui chơi xuân của người Trung Quốc, vì vậy Tết Thanh Minh còn gọi là Tết Chơi Xuân, nên các cô gái chàng trai Trung Quốc thường ăn mặc đẹp, nô nức ra ngoài chơi xuân vào dịp này (chính vì vậy mới có chuyện Thúy Kiều gặp Kim Trọng trong tiết Thanh Minh!!)

Lịch cổ nước Tàu chia một năm ra làm 8 tiết, gọi là "Bát tiết": lập Xuân, lập Hạ, lập Thu, lập Đông, Xuân phân, Thu phân, Hạ chí và Đông chí.


Theo quy ước, tiết thanh minh là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 khi kết thúc tiết xuân phân và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 4 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết Cốc Vũ bắt đầu (Tiết Thanh minh là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.)


Nói đến Tết Thanh Minh thì bao giờ người ta cũng nghĩ đến lễ tảo mộ và hội đạp thanh.


Nhân ngày Thanh Minh, người dân các nước có nền văn hóa tương đồng và chịu ảnh hưởng của nền văn minh Trung Hoa đều có tục đi tảo mộ gia tiên và làm lễ cúng gia tiên sau cuộc tảo mộ.


Công việc chính của tảo mộ là sửa sang các ngôi mộ của tổ tiên cho được sạch sẽ. Nhân ngày Thanh Minh, người ta mang theo xẻng, cuốc để đắp lại nấm mồ cho đầy đặn, rẫy hết cỏ dại và những cây hoang mọc trùm lên mộ cũng như tránh không để cho các loài động vật hoang dã như rắn, chuột đào hang, làm tổ mà theo suy nghĩ của họ là có thể phạm tới linh hồn người đã khuất.


Sau đó, người tảo mộ thắp vài nén hương, đốt vàng mã hoặc đặt thêm bó hoa cho linh hồn người đã khuất. Trong ngày Thanh Minh, khu nghĩa địa trở nên đông đúc và nhộn nhịp. Các cụ già thì lo khấn vái tổ tiên nơi phần mộ. Trẻ em cũng được theo cha mẹ hay ông bà đi tảo mộ, trước là để biết dần những ngôi mộ của gia tiên, sau là để tập cho chúng sự kính trọng tổ tiên qua tục viếng mộ. Thiết nghĩ, đây thật là một tập tục ý nghĩa và rất giá trị của người Trung Quốc, người Hoa, và người Á Đông nói chung, mang tính nhân văn cao, dạy cho trẻ em biết đến đạo nghĩa kính nhớ tổ tiên từ nhỏ.


Trước đây, nam nữ thanh niên cũng nhân dịp này để du xuân nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.


Từ lâu bàn dân thiên hạ đi tảo mộ vào dịp Tết Thanh Minh hàng năm là 1 phong tục đẹp, và sử sách từ đời cổ đều có ghi chép rõ ràng. Sách Lễ Ký đã viết :" Bậc Vương giả thì tế Trời đất , các Chư Hầu thì tế sông núi , các Đại Phu thì tế Vua , các bậc thứ dân thì tế Tổ Tiên". Thế nhưng trải qua thời gian, tục tế Trời Đất và tế sông núi, tế Vua nhiều nơi đã không còn giữ, thế nhưng tục thờ và cúng tế Tổ Tiên thì vẫn còn được giữ và xem trọng, điều đó chứng tỏ rằng: con người dù thời đại nào, ở đâu, thì đạo nghĩa thờ ông bà tổ tiên vẫn luôn là một đạo nghĩa quan trọng nhất.

Apr 1, 2009

Ai muốn có tờ 20 đôla này?



Một nhà hùng biện nổi tiếng đã mỡ đầu buổi diễn thuyết của mình bằng cách giơ tờ 20 đôla lên và hỏi hơn 200 người tham dự rằng: "Ai muốn có tờ 20 đôla này?". Rất nhiều cánh tay giơ lên.



Ông nói "Tôi sẽ đưa tờ 20 đôla này cho một người trong số các bạn nhưng đầu tiên hãy để tôi làm điều này đã...". Ông bắt đầu vò nát tờ 20 đôla và sau đó lại hỏi: "Ai vẫn muốn tờ tiền này?". Vẫn có những cánh tay xung phong.



"Được... Vậy nếu tôi làm thế này thì sao?". Ông ném tờ 20 đôla xuống sàn, dùng giầy dẫm mạnh lên. Sau đó, ông nhặt nó lên. Bây giờ tờ 20 đôla đã nhàu nát và bẩn thỉu. "Nào, giờ thì còn ai muốn nó nữa không?", ông hỏi, vẫn có nhiều cánh tay giơ lên, chỉ giảm đi chút xíu so với ban đầu.



"Các bạn thân mến, các bạn vừa được học một bài học về giá trị. Dù tôi có làm gì với đồng tiền này thì các bạn vẫn cần nó vì giá trị của nó vẫn không hề giảm sút. Nó vẫn có mệnh giá là 20 đôla"



"Khỏe mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, đối với bạn bè, người thân, những người yêu mến bạn, bạn vẫn thật cần thiết. Giá trị của bạn là ở chính con người bạn. Bạn thật đặc biệt. Hãy luôn nhắc mình nhớ điều đó. Đừng ngồi đếm những nỗi buồn mà hãy thử đếm xem bao nhiêu lần bạn được hạnh phúc."



"Chúng ta có thể bị đánh gục, bị vò xé, bị giày xéo trong bùn đen bởi những quyết định sai lầm, những tình huống "đen đủi" bất chợt hiện ra cản con đường khiến chúng ta cảm thấy dường như mình chẳng còn giá trị. Nhưng dù điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra, bạn hãy luôn nhớ rằng bản thân bạn thật đáng quý và giá trị ấy sẽ không bao giờ mất đi". Và hãy giữ cho những giá trị đừng bao giờ mất đi, bạn nhé!"



WHO WOULD LIKE THIS $20 BILL?

A well-known speaker started off his seminar by holding up a $20 bill. In the room of 200, he asked. "Who would like this $20 bill? "Hands started going up. He said, "I am going to give this $20 to one of you - but first, let me do this." He proceeded to crumple the 20-dollar note up. He then asked. "Who still wants it?" Still the hands were up in the air.



"Well," he replied, "what if I do this?" He dropped it on the ground and started to grind it into the floor with his shoe. He picked it up, now crumpled and dirty. "Now, who still wants it?" Still the hands went into the air. "My friends, you have all learned a very valuable lesson. No matter what I did to the money, you still wanted it because it did not decrease in value. It was still worth $20.



Many times in our lives, we are dropped, crumpled, and ground into the dirt by the decisions we make and the circumstances that come our way. We feel as though we are worthless; but no matter what happened or what will happen, you will never lose your value. Dirty or clean, crumpled or finely creased, you are still priceless to those who love you. The worth of our lives comes, not in what we do or who we know, but by ...WHO WE ARE. You are special - don't ever forget it."


Số phận là do chúng ta quyết định !



Không người Công Giáo nào không biết và không thích bức tranh vẽ “Bữa tiệc ly”, nhưng không phải ai cũng biết một câu chuyện có thật về sự ra đời của bức tranh nổi tiếng này. Họa sĩ nổi tiếng Leonardo da Vinci vẽ bức "Bữa ăn chiều cuối cùng" hay “Bữa tiệc ly” (The last supper) mất 7 năm liền. Đó là bức tranh vẽ Đức chúa Jesus và 12 vị tông đồ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Chúa bị Judas phản bội.


Leonardo tìm mẫu vẽ rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông chọn được một chàng trai 19 tuổi có gương mặt trong trắng, thánh thiện, nhân hậu hiền từ, một nhân cách tinh khiết tuyệt đối để làm mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt 6 tháng trước chàng trai, và hình ảnh Chúa Jesus được hiện ra trên bức vẽ.


Và Vinci đã hoàn toàn rất mãn nguyện trước hình ảnh Người qua nét vẽ của ông.


Sáu năm tiếp theo, ông lần lượt vẽ xong 11 vị tông đồ. Chỉ còn có Judas Iscariot, tông đồ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc (theo một tờ báo Công giáo phân tích thì số tiền này tương đương 16.96 đô la Mỹ và tương đương 254.400 đồng Việt Nam – không rõ thông tin này có chính xác không !)


Hoạ sỹ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đứng người bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất... để làm mẫu vẽ nhân vật nổi tiếng phản diện trong lịch sử Công Giáo này.


Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng, bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất Vinci đều thấy rằng chưa đủ để bộc lộ cái ác của Judas.


Một hôm, da Vinci được thông báo rằng có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng được yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì giết người và phạm rất nhiều tội ác tày trời khác.


Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mắt ông là một gã nước da đen sậm với mái tóc dài bẩn thỉu phủ xoà xuống mặt. Khuôn mặt xấu xa, độc ác tự nó nói lên nhân cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá.


“Đúng đây là Judas rồi !!” Da Vinci đã không kìm nổi tiếng thốt lên khi trông thấy người đàn ông ấy.


Được sự cho phép đặc biệt của Đức Vua, người tù được đưa tới Milan nơi bức tranh đang được vẽ dở. Mỗi ngày, tên tù im lặng ngồi trước Da Vinci và hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công việc truyền tải vào bức tranh nhân vật phản phúc.


Nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức trước sự đối mặt với cái ác, ông quay sang bảo lính gác "Các ngươi đem hắn đi!". Lính canh túm lấy kẻ tử tù, đột nhiên hắn vùng ra và lao đến, quì xuống bên chân Da Vanci, khóc nấc lên: "Ôi ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư?"


Da Vinci quan sát kẻ mà suốt 6 tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: "Không! Ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến cho ta từ hầm ngục ở Roma". Tên tử tù kêu lên "Ngài Da Vinci...Hãy nhìn kỹ lại tôi! Tôi chính là người mà 7 năm trước ông đã chọn làm mẫu để vẽ Jesus - con Đức Chúa Trời !!"...


Câu chuyện này có thật, như bức tranh "Bữa ăn chiều cuối cùng" là có thật! Chàng trai đã được chọn làm hình mẫu của Chúa Jesus chỉ sau hơn hai ngàn ngày, đã tự biến mình thành bức tranh hoàn hảo của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử….



Đôi lời bình luận


Trong tiếng Hán có câu “Nhân chi sơ tính bản thiện” – ai sinh ra trên đời bản chất cũng là thiện, không ai sinh ra đã là ác rồi. Cái ác hay thiện phần nhiều đều tùy thuộc vào sự nuôi dạy và mội trường hay hoàn cảnh sống của mỗi người. Có câu chuyện kể rằng, thân mẫu của Lão Tử - một bậc Hiền Triết của Trung Quốc – đã phải chuyển nhà đến 7 lần, chỉ để bảo vệ con khỏi những tác động xấu có thể ảnh hưởng từ môi trường xung quanh. Thiết nghĩ, nếu bà không làm thế, thì chắc Trung Quốc đã không có một bậc Thánh Nhân như thế.


Tôi tin rằng trong mỗi con người đều không phải là hoàn toàn tốt hoặc hoàn toàn xấu, chỉ có điều cái nào sẽ mạnh hơn để lấn át cái kia. “Tham – sân – si – hỉ - nộ - ái - ố” là những tâm lý bản chất hiển nhiên của mỗi người. Nếu được giáo dục tốt, trong môi trường tốt, ý thức của cá nhân cao và một bản lĩnh vững vàng thì những tính tốt sẽ lấn át cái tính xấu, lý trí và tình cảm tốt sẽ lấn át cái tính khí bốc đồng và những ý nghĩ xấu trong mỗi con người.


Thế nhưng một thực tế đáng buồn là nhiều khi chính những đấng sinh thành, những người cha người mẹ đáng kính lại đã và đang trở thành những tấm gương xấu cho con cái. Cha uống rượu mẹ đánh bài suốt ngày, bữa ăn của con được quy đổi thành những tờ tiền giấy để mà nó “đi cho khuất mắt”, thì thử hỏi tại sao xã hội không đầy rẫy những trẻ em với đủ loại thói hư tật xấu?!


Bức tranh “Bữa tiệc ly” có thể chỉ được treo trong nhà thờ hay trong những gia đình Công Giáo, nhưng câu chuyện về bức tranh không phải chỉ dành cho những đứa con của Thiên Chúa, mà tôi nghĩ đó là bài học bổ ích, một lời răn cho tất cả những ai đang làm cha, làm mẹ, làm anh, làm em và … làm người. Hãy biết suy nghĩ để làm chủ số phận của mình !!!