Mar 31, 2009

Một câu chuyện


5:35 PM – hết giờ làm việc rồi, nhưng vẫn chưa muốn về.


Chiều nay lại quyết định nghỉ học thể dục một buổi. Tôi đang nhức đầu nè, trời lại đang mưa kìa (thế là có đến 2 lý do rất chính đáng để mà nghỉ học!!) Mưa thế này, chắc lớp cũng vắng lắm, tập cũng buồn, dễ thấm mệt.


Bên ngoài khung cửa kính văn phòng làm việc, mưa như trút nước. Trận mưa hôm qua khiến tôi thấy hài lòng, vì làm mát một chút cái lòng thành phố đang oi ả cực độ này (nhiệt độ đã lên đến 36-37 độ vào giữa trưa, và như em gái tôi dọa, thì nếu mà nhiệt độ lên cao nữa có thể sẽ làm nước trong bụng sôi lên. Khiếp!!!). Nhưng trận mưa chiều nay lại khiến tôi thấy không hài lòng chút nào. Sao mưa không mưa về đêm, khi mà tất cả những người buôn ghánh bán bưng, những người cơ cực nhất, đều đã về nhà nghỉ ngơi?! Mưa vào giờ tan tầm thế này, nhiều người cha người mẹ trẻ sẽ không thể chạy về trường đón con, những người bán hàng rong vẫn còn rong ruổi ngoài đường phải núp vội vào mái hiên nào đó để trú, và nhiều người bán hàng quán về chiều tối đành ngao ngán nhìn trận mưa mà hình dung thấy một ngày buôn bán ế ẩm…


Nhưng cũng vào thời điểm này, có hàng triệu triệu người đang ngồi trong nhà, bên bữa ăn chiều ấm áp đã chuẩn bị sẵn, trong căn nhà ấm áp không gì ấm hơn, mà vẫn còn than thở … Tôi chắc chắn thế !!!


Chẳng ai thấy hoàn toàn vừa ý về hoàn cảnh của mình.


Chợt nhớ đến một câu chuyện đã được nghe kể trong nhà thờ bữa nào…


Một chàng trai được Đức Chúa giao cho vác một cây Thập Giá. Nhìn xung quanh, chàng nhận thấy ai cũng vác Thập Giá như mình, nhưng kích cỡ của các chiếc Thập Giá đều không giống nhau.


Vác đi được một lúc, chàng ta nhận thấy rằng cây Thập Giá của mình rõ rang là to quá, nặng quá so với sức của mình. Chàng ta than thở với Đức Chúa, và Dức Chúa nói với anh ta rằng: “có rất nhiều Thập Giá, con cứ chọn cho mình cái nào mà con nghĩ là vừa văn với con nhất”.


Thế là anh ta chọn. Cái này nhẹ nhưng dài quá, cái kia nhỏ gọn nhưng nặng nề quá…. Chọn chọn lựa lựa một hồi, anh ta cũng chọn được cái thích hợp cho minh.


Sau khi anh chọn xong, Đức Chúa mỉm cười nói với anh rằng: “con hãy nhìn kỹ lại Thập Giá mà con đã chọn”.


Anh ta nhìn kỹ lại. Thì ra đó chính là cây Thập Giá mà ban đầu anh đã than thở là quá sức mình và vất đi…


Thập Giá trong câu chuyện chính là số phận của mỗi con người: những nhọc nhằn lo toan, những bổn phận trong cuộc sống mà mỗi người phải chịu trách nhiệm, phải hoàn tất. Trong cái nhìn bản thân, ai cũng thấy dường như những gì mình phải chịu là nặng nề nhất, những gì tôi phải lo toan ghánh vác là nhiều nhất. Tôi khổ sở hơn người khác! Thế nhưng lại chẳng ai chịu nhìn thấy cái tương quan lẫn nhau trong cuộc sống, để nhận thấy được rằng: so với bao hoàn cảnh khác, tôi vẫn còn sung sướng hơn nhiều….