Tối nay, tối Giao Thừa của một năm Dương Lịch kết thúc, đã dự định đi vi vu đâu đó mừng Giao thừa và đón năm mới với vài người bạn, lại phải thay đổi kế hoạch vì một bất ngờ không chờ đợi – đi viếng đám tang bạn cũ.
Trên đường đến điểm hẹn với các bạn để cùng nhau đến nhà B – anh bạn xấu số rời bỏ dương thế vào những ngày cuối cùng của năm, trong đầu tôi cứ lẩn quẩn những hình ảnh ngày xưa của người bạn ấy. Gương mặt góc cạnh ương nghạnh luôn vênh vênh ngang tàng mỗi khi bị thầy bắt phạt vì tội trốn tiết hay không làm bài tập, cái dáng cao cao hơi gù và mái tóc dài chùm xuống tận cổ vốn là cái gai trong mắt thầy giám thị trường – đó là tất cả những gì còn sót lại về ngoại hình của người bạn ấy. Lâu lắm rồi không gặp từ sau ngày cậu ta kết hôn, nghe nói giờ đã thay đổi nhiều, cả về ngoại hình lẫn tâm tính.
Người ta, suy cho cùng thì chỉ ngang tàng khi còn có thể ngang tàng được, thoải mái để cho cái tuổi xuân của mình tự tung tự tác trong cái gọi là độc thân không vướng bận. Một khi đã có gia đình rồi, thì muốn ngang tàng cũng không thể ngang tàng được. Cái ngang tàng không thể đem ra chợ bán lấy tiền để đổi rau đổi gạo. Có gia đình, bắt buộc phải thay đổi, có khi vì tình yêu, có khi vì trách nhiệm.
Người ta, đến trong thế gian thế nào thì ra đi cũng thế ấy: tay trắng. Cậu bạn tôi ra đi mà cũng không quên gửi lại cho thế gian một cô bé con chỉ vừa tròn 3 tuổi – cái tuổi chưa đủ hiểu thế nào là 2 chữ “mồ côi”. Trong đám viếng hôm nay, có vài người già thì thầm nhận xét: “Chết trẻ quá, vợ lại trẻ đẹp thế kia, được 1-2 năm là theo thằng khác ngay thôi. Chung thủy gì ngữ ấy? Đâu như cái thời chúng ta ngày xưa, cứ gọi là son sắt tiết hạnh đến chết….”. Cái bản án vô hình đề ba chữ “thiếu tiết hạnh” như đang treo lơ lửng trên đầu cô vợ trẻ. Ai buồn nhất ?! Có lẽ là người chết, bởi nếu có nghe được những lời nhận xét kia, anh cũng không trách họ, trách vợ, mà chỉ trách mình: “giá như ta đi làm về rồi về nhà luôn, đừng đi nhậu nhẹt với mấy thằng đó, giá như …”
Hôm nay, 31/12 Tòa Án ND TP Hà Nội xét xử vụ án cô nữ sinh viên trường Sư Phạm - Vũ Thị Kim Anh - giết người tình cũ trong chiếc xe Lexus. Tòa tuyên án 14 năm - Có người thương hại xót xa cho cô, ngược lại cũng có người giận Tòa Án đã tuyên án quá nhẹ. Sau gần 1 năm trời điều tra tìm hiểu, rốt cuộc thì vụ án cũng đi vào hồi kết bằng một bản án của pháp luật và rồi chắc chắn cũng sẽ rơi vào sự quên lãng của người đời. Nhưng liệu cô gái bị cáo có thể quên tất cả? 1/ 3 cuộc đời trong trại giam là quãng thời gian để cô cố gắng làm lại, hay rồi sẽ luôn miệng thở than: “giá như ta đừng sống buông thả thì nay cũng đã là một cô giáo đứng trên bục giảng ... ?”
Đó là sự trả giá của cô từ những cám dỗ cũng như những kỹ năng cần thiết để ứng xử với các quan hệ trước ngưỡng cửa cuộc đời. Ai cũng có thể tự lựa chọn tình yêu cho mình, nhưng không được vượt qua những giới hạn của pháp luật, của luân thường đạo lý bởi nếu điều đó xảy ra, chính ta chứ không phải ai khác, sẽ phải chấp nhận những bi kịch đến với mình và lúc đó, chắc chắn không còn cơ hội để sửa chữa mọi lỗi lầm.
Đời người giống như mảnh vải trắng thẳng thớm mà khi ta sinh ra trên cõi đời ta đã mang theo. Giữ cho nó sạch trắng được bao nhiêu phần trăm so với lúc ban đầu cho đến chung cuộc cuộc đời là một quá trình dài dằng dặc cả đời người. Mỗi vệt bẩn vây lên đều không thể hoàn toàn tẩy sạch được. Khó biết chừng nào !!
Trong Đạo Thiên Chúa, mỗi con người từ khi sinh ra đến khi mất đi, sẽ có 3 lần vinh hạnh được người thân họ hàng đông đúc đưa đến Nhà Thờ với Chúa: lần đầu là khi vừa sinh ra, lần thứ hai là khi kết hôn và lần thứ ba là khi người đó nhắm mắt lìa đời. Khi ta còn bé được đưa đến Nhà Thờ là khi ta chỉ biết khóc và người thân quanh ta thì cười sung sướng. Khi ta đến Nhà Thờ với người bạn đời tay trong tay thì ta và họ hàng cười toe toét còn cha mẹ ta thì khóc, khóc vì thấy con hạnh phúc. Và khi ta đến Nhà Thờ lần cuối để chào Chúa, ta sẽ không cười cũng không khóc được nữa…, trong bạn bè người thân đã có người còn người mất so với hai lần trước. Sống tốt thì khi ta nhắm mắt, có lẽ ta sẽ mỉm cười và sẽ nhiều lắm những giọt nước mắt tiếc thương, còn ngược lại thì chỉ toàn những cái mỉm cười mỉa mai hay những giọt nước mắt giả nhân giả nghĩa ...
Chỉ mong sao tôi có thể sống như một người bình thường, hạnh phúc. Hạnh phúc dễ tìm nhưng khó giữ mà. Phải choàng hết hai vòng tay ấm nồng mà siết chặt lấy mới giữ được. Chắc chắn không có tay để cố gắng ôm trọn lấy hạnh phúc này mà vẫn choài tay với bắt hạnh phúc khác, vì như thế thì ngay cái đang có cũng sẽ vuột mất.