Những ngày gần đây, đi đâu cũng thấy người ta bày bán những bài thơ, những câu đối nói về đạo đức con người, về công cha, nghĩa mẹ in trên giấy với nét chữ thật đẹp, thật nắn nót:
"…Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không! "Thưở sinh viên học nghành Hán Nôm ở Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn, vào những ngày Lễ như Ngày Phụ Nữ Việt Nam, Ngày Nhà Giáo Việt Nam hoặc ngày Mother day hoặc Lễ Vu Lan cũng thường cùng các bạn và các thầy viết thư pháp những câu thơ nhắc nhở lòng biết ơn như thế.
Những câu thơ này không biết có làm người ta chạnh lòng nhớ đến người mẹ đã khuất của mình hoặc giật mình khi nhận ra mình đã vô tình thờ ơ với đấng sinh thành đang còn tại thế? Riêng tôi, khi nghĩ đến những đứa con của người mẹ trong câu chuyện dưới đây, tôi lại muốn gửi đến họ bài thơ này như một bài học vỡ lòng về ƠN NGHĨA SINH THÀNH, câu chuyện tôi đã được đọc trong một bài báo cũ (lấy từ cái giấy gói xôi)
…
Người mẹ ấy đã ngoài 70 tuổi, thân hình tiều tụy, lê từng bước chân nặng nề trong căn chòi dột nát được che bằng những tấm áo mưa đã cũ, chung quanh là bãi đất trống tối om, không một bóng người qua lại.
Bà sống nhờ vào lòng tốt của bà con gần đó, thỉnh thoảng cho bà vài gói mì, vài ba bịch cháo. Có lần người ta đến thăm thấy bà nằm sóng soài trên nền gạch đá lởm chởm, đầu sưng và chảy máu, vội đưa bà đi bệnh viện.
Trong bệnh viện Bà cho biết, mấy ngày qua bà không có gì để ăn, lã người nên té ngã. Cách đây vài ngày, bà bị bỏng nước sôi ở ngực và chân, vết bỏng phồng rộp, bọng nước trông thật xót xa … nhưng vẫn không thấy bóng dáng một người con nào đến thăm.
Dù đã giúp bà có cơm ăn từng bữa nhưng vì điều kiện người ta không thể đến thăm bà mỗi ngày, những người hảo tâm đề nghị thuê cho bà căn phòng nhỏ gần nhà mình để tiện cơm nước cho bà, nhưng bà ngập ngừng từ chối: “Các Cô chú cứ để tôi ở đây cũng được, thỉnh thoảng có vài đứa cháu nội chạy ngang qua, nhìn thấy chúng, tôi đỡ nhớ”.
Tấm lòng người mẹ, người bà dành cho con, cháu bao la như trời biển, vậy mà các con bà đành lòng bỏ mẹ sống trong cô đơn, lạnh lẽo, thiếu ăn và thiếu cả hơi ấm gia đình…
Bà có 4 người con, hai người có nhà cửa đàng hoàng, có một người con trai của bà ở cách đó vài trăm mét. Nhắc đến các con, bà nói trong nước mắt: “Ước gì chúng nó còn thơ bé như ngày xưa để tôi được ôm ấp vào lòng, đã lâu lắm rồi tôi chưa được nghe lại hai tiếng: mẹ ơi”…
Tôi đã thấy mình rớt nước mắt khi đọc bài báo ấy. Nhớ lại có lần khi tôi đến thăm các cụ già ở nhà nuôi người già Chánh Phú Hòa, tỉnh Bình Dương, hình ảnh một cụ bà ngồi lặng lẽ ở một góc nhà, tay ôm mấy con chó nhỏ, mắt thẩn thờ nhìn về phương xa làm tôi day dứt mãi đến tận bây giờ.
Câu chuyện về những đứa con của cụ làm người ta thấy chua xót trước sự bạc bẽo của những người con đối với đấng sinh thành. Cụ cũng có con cái, có nhà cửa đàng hoàng nhưng những đứa con không nghĩa tình luôn coi sự có mặt của cụ như một món đồ cũ kỹ, thừa thải trong chính căn nhà mà bà đã làm lụng cật lực để tạo ra trong suốt thời son trẻ của mình.
Chúng giở đủ trò với cụ và cấu xé lẫn nhau để giành giật căn nhà khiến bà buồn lòng bỏ đi lang thang, rồi tự khai là vô gia cư, không thân nhân để được đưa vào sống với những người cùng cảnh ngộ. Cứ tưởng cuộc sống tập thể làm nguôi nỗi buồn nhưng cứ đến độ năm hết Tết đến cụ nhớ con, cháu đến thẩn thờ, đành ôm mấy con chó con cho đỡ tủi…
Bây giờ mùa đông lạnh đã về, mùa xuân cũng sắp đến, nhà nhà đang chờ đón cái Tết đầm ấm sum vầy, không biết những người con ấy có bao giờ nghĩ đến người mẹ già đơn độc đang khao khát một chút hơi ấm gia đình?!
These days, can see others writing those with the poem everywhere, the antithetical phrase is about the morals in life, sell the beautiful brief note of parents' contribution to somebody in the roadside. Those copybooks are written :
“Who still got mother, don't let mother shed tears
Don't make mother sad. . . “
Do not know that others who have missed mother who had already passed away by oneself aroused in interestly whether those sentences have made , or does the startled one expect that has already forgotten mother alive by oneself? I myself , I thinking about the mother’s son of this history, I want to send them those poems seem a first lesson about filial piety and filial duty.
A story of a mother of 4 sons.
That mother has been already more than 70 years old, her stature is withered, live in a shack covered by some broken raincoats. The desert around, nobody comes and goes.
She lives according to the good intention of those neighbours, they give her a pack of noodles frequently, a pack of gruel . . . Once they come, saw her to deadlocked, she lie straight at ground. Her head injury must bleed , they have sent her to the hospital hastily.
She told that: because she is so hungry nothing is eaten, tired and has fallen down. A few days ago , her foot scalded by the boiling water, but her kids, none comes to see her.
Though they help her to have meals to eat every day, but because there is not condition , they can't often go to see her . It is rented that they (good persons) plan to invite her in a room very near to their houses , so they can have time to cook for her, but she declined. But She said : "You let me live here, here , several grandsons run over frequently, see them, relieve my missing too, I am willing too…”
Mother’s heart , really as big as the blue ocean, but, why the kids do not understand at all. How do they make their mother lonely living in a bad a cold, cheerless, foodless life ?!
She have four son , two among them have big houses, home of one is several hectometres from her place. Refer to them, she says while she shedding tears : "Wish they are small as before, let me hold them in my arms. For a long time, I have not heard them calling two words- mother "
Remember that I look to some other mothers those to live in the Binh Duong province’s rest-home, special an old women sits in the corner of the house,
holding two of puppies in the arms, eyes look far away into the distance sillily , that image makes me feel unbearable until now
The things of her lets me really feeling ashamed fickly to children with their treatment to their parents.
She has children too, has the house. But in her house which she whole life hard working for, her children did not hold her in high esteem, regarded her as and disliked , an old articles……
They made so much devils, fight together to scramble the house, let her feel distressed and leave the family, becoming one has no person settled down. She thought that: live with the persons who have the same adversity in the rest-house, will feel a bit more delighted in the heart . But , when the Tet Holiday – Lunar New Year Festival coming every year,
she feels misses descendants again very much, have to show her cherish to the several puppies .
Winter is coming now, a Christmas is coming and spring will come soon too, everyone planning to arrange a celebrate New Year carefully , do not know whether their child has thought of one's own mother in a itching family heating . . .
有妈妈的,不要让妈妈流泪
这几天,处处都能看见人家把那些写着诗篇,对子关于人生道德,父母功劳的漂亮字帖儿 在路边卖给人。那些字帖写着:
有妈妈的,不要让妈妈流泪
不要让妈妈难过。
不知道那些句话有没有让人家动心地想念自己已经去世了的妈妈,或者吃惊的想到自己已经忘掉了在世的妈妈啊?我自己啊,每次想到下面一个妈妈的儿子,我很想寄给他们那些诗篇,给他们开蒙的。
那个妈妈已经七十多岁了,他身材枯槁,住在一家用那些破碎的雨衣来覆盖的窝棚。 周围荒漠,没有一个人来往。
他凭着那些邻居的好心而活,他们不时给她一包面条,一包粥。。。有一次我来看她,看见在地面上直挺挺地僵卧的她。 他的首受伤得流血,我匆忙把他送到医院去了。
他告诉,她是因为太俄的,没有什么东西吃,疲劳而摔倒了。前几天,她被开水弄得胸和脚 烫伤了,可是她的儿子们,没有一个来看她。
人家(好心人)虽然帮她每天都有饭吃,可是因为没有条件,所以我不能常去看她。他们打算租一家离我家很近的房间请她来柱,让他们有时间来给她做饭,可是她推辞了。她说:“你让我住在这里吧,在这里,不时有几个孙子跑过来,看见他们,我 也愿意啊 ”
她的心怀,真是像沧海那么大,可是,她的子孙为什么一点也不了解。 他们怎么能让他孤孤单单地一个人过去的?
她有四个儿子,其中的两个有房子了,一个的家离她那儿只有几百米。提到他们, 她流泪地说:“巴不得他们还是像以前一样那么小,让我怀抱他们在怀里。很久了,我没听见他们叫两个字 - 妈妈 ”
想起一次我来看那些住在平阳省, 正富和敬老院的老人们, 一个老人坐在墙角 怀抱着几只小狗,眼睛发痴地远望,那个形象让我直到现在还有钻心。
那个老人的事情让我们 真是为孩子们对父母的薄情而感到 羞惭 的。
她也有孩子,有房子的。可是就在她一辈子劳力而养成他们的家,她的孩子们不看重她, 把她当成多嫌的,
他们搞那么多鬼,互相争夺,让她感到痛心而离开 家里,成为一个无所定居的人。 她还以为 在敬老院跟那些患难之交的人住在一起,心里会感到痛快一点。但是,每次岁尽年至,她又感到那么多想念子孙的,只好怀着几只小狗阿。
现在冬天要过了,春天也快要来了,每家都好好准备过新年, 不知道他们的孩子有没有想到自己的 在恨不得一个暖气家庭的妈妈啊。