Nov 28, 2008

Đã nghe rét mướt luồn trong gió...


Mấy hôm nay đã nghe tiết trời se lạnh, nhất là váo buổi tối và sáng sớm. Lạnh, người ta có vẻ càng thích đi ra ngoài nhiều hơn, để được mặc áo ấm, để được thoải mái ôm nhau trên những chiếc honda dạo khắp phố phường...

Lạnh, mình cũng thích. Chạy xe qua những con đường có vỉa hè bày bán những cây thông noel mộc, chưa trang trí, và hàng hoạt những vật để mà trang trí. Noel đang rục rịch đến rồi, chậm chậm phà hơi lạnh vào lòng thành phố, không quên mang theo cả cái không khí nô nức háo hức kỳ lạ.


Mình cũng mong sớm đến ngày Chủ Nhật tuần này, để mà ở nhà dọn dẹp nhà cửa, rủ ông anh trai đi mua cây thông Noel và những món trang trí nhỏ xinh. 5 năm ông anh đi xa, 5 năm ông anh đón Giáng Sinh tuyết trắng bên Hàn, thì cũng là 5 năm nhà không có thông Noel, không có hang đá, chỉ có mỗi một ngôi sao sáng chớp chớp ánh đèn và một dãy đèn chớp xanh đỏ, ba cố gắng chăng hết cả dàn hoa giấy trên ban công. Noen này ông anh về rồi (về mà không quên tăng thêm nhân khẩu trong nhà bằng một cô chị dâu xinh xắn cho mình và một con bé khảu khỉnh quậy như giặc), thế là biết chắc Giáng Sinh năm nay sẽ lại có hang đá, thông Noel như những Giáng Sinh thưở trước!!


Giáng Sinh này sẽ phải khác đi chút, nhất định thế! Cho dẫu biết chắc mẹ sẽ lại ca bản tình ca quen thuộc với mình: "chỉ phí phạm thôi, đụng cái gì cũng mua mới, phải để dành tiền mà lo những lúc ốm đau chứ...", nhưng dù mẹ có la thế nào, mình vẫn quyết định sẽ mua mới lại toàn bộ những vật dụng để làm hang đá, những món trang trí và một cây thông... hơi bị to (những vật này ở nhà vẫn còn, nhưng hình như thâm niên của chúng cũng cỡ ... nửa tuổi đời của mình rồi!! )


Trời lạnh thì thích thật, nhưng cũng thấy buồn buồn. Vì trong khi mình háo hức ra đường trong những chiếc áo ấm, đêm ngủ cuộn mình trong cả 2 chiếc chăn và một đống thú nhồi bông, thì ở đâu đó, đâu đó rất gần thôi, có biết bao những đứa trẻ không có áo ấm để mặc, đêm co ro trong những tấm áo manh ba - mẹ đắp. Có biết bao những ông bà già đêm nằm ngủ không trọn giấc, khổ sở vật lộn với cơn đau nhức lưng trong giấc ngủ chập chờn. Nhìn lại ba mẹ, thấy thương nhiều hơn....


Lại bất chợt nhớ đến hai câu thơ :


"Đã nghe rét mướt luồn trong gió,


Đã vắng người sang những chuyến đò...."


Nov 18, 2008

No Title .... lan man!!


Ba tôi nằm bệnh viện tròn 10 ngày. Sáng ngày thứ 10 bác sĩ ký giấy cho xuất viện.

Bệnh của ba trầm trọng thực sự: ban đầu vào bệnh viện cấp cứu do xuất huyết bao tử và rối ruột. Sau một loạt siêu âm, xét nghiệm, kết quả thật kinh hoàng: bệnh ung thư gan đã chuyển sang giai đoạn 2 (mới phát hiện bệnh khi bắt đầu giai đoạn 1 cách đây 4 tháng), sỏi mật, lá lách to và thêm bệnh suy tủy cấp.


Mẹ và các anh chi lo sốt vó với tất cả những gì cần làm và có thể làm: chạy chọt tìm kiếm bác sĩ giỏi từ các nguồn quan hệ quen biết, tham vấn mọi người về các bệnh viện có chuyên môn nhất với các căn bệnh của ba, và thậm chí là.... bàn tính về vần đề mua đất ở đâu cho ...đẹp. Và tất nhiên không thể thiếu đi việc quan trọng nhất với chúng tôi: mời Linh Mục đến xức dầu và cầu nguyện cho ba ngày đêm.


Đêm ba được các bác sĩ đưa vào mổ, tất cả thành viên trong gia đình không một ai vắng mặt (vì các bác sĩ đã thú nhận rằng: ca mổ này chỉ là giải pháp cuối cùng phải thực hiện, và tính mạng của ba là 9 phần chết và chỉ 1 phần nhỏ nhoi hi vọng là sống sót, bởi với sức khỏe của ông, có nguy cơ thiệt mạng trước khi ca mổ kết thúc). Ba biết thế, mà sao quá đỗi bình tĩnh! Ba trở nên tỉ mỉ đến từng việc vụn vặt nhất: dặn mẹ giữ gìn sức khỏe, đừng ăn đồ ăn cũ để qua đêm vì ba biết tính mẹ tiết kiệm, thường ráng ăn đồ ăn cũ thừa của những hôm trước vì ba mẹ đã từng trải qua những ngày tháng rất nghèo đói; dặn 3 chị em tôi tối tối trước khi đi ngủ xem cửa nẻo cẩn thận kẻo trộm chui vào nhà mà không biết (nhà giờ chỉ còn ba mẹ và 3 chị em gái chúng tôi sống với nhau, ba nằm viện - mà nếu ông mất đi - thì chỉ còn lại mẹ và 3 cô con gái nhỏ mà tôi - 25 tuổi - là lớn nhất, không có đàn ông trong nhà); ba dặn mẹ trước khi ba vô viện có đặt mua ở cửa hàng bách hóa gần nhà chục ký gạo nếp, định bụng ăn dần vì ông bị đau bao tử, nhưng nếu ba mất thì nhớ qua bên đó lấy về mà nấu xôi cho các con ăn...Ba làm tôi rơi vào một tâm trạng vô cùng khó hiểu: tuyệt vọng và thấy mình bất lực. Nhưng tôi đã không khóc từ lúc ông được đưa vào bệnh viện trong cơn đau bụng quằn quại, cho đến trước khi ba mổ. Không hiểu tại sao, tôi không cảm thấy linh tính của mình mách bảo rắng tôi sẽ mất ba lần này, vì thế trong khi chị gái u buồn và lo lắng, lặng lẽ lau nước mắt, thì ngược lại mắt tôi ráo hoảnh. Tất cả những cảm xúc dồn nén trong lòng chỉ bật ra thành tiếng khóc - khóc òa lên như một đứa trẻ đang chơi bất ngờ bị ai tước đi món đồ chơi yêu thích - khi thấy ba tôi, mắt nhắm nghiền như người đang ngủ, mà vẫn điềm nhiên hát bài hát cầu nguyện cuối cùng khi Linh Mục đến xức dầu cầu nguyện lần cuối.


Thật may mắn là tôi còn có các anh các chị, họ điềm tĩnh, thông minh và nhanh nhẹn. Họ là chỗ dựa cho chúng tôi và cũng là chỗ dựa cho nhau - Tôi hạnh phúc vì chúng tôi thật sự là một GIA ĐÌNH. Trong suốt quãng đời 25 năm của mình, từ những ngày thơ ấu - có ba có mẹ và 8 anh chị em chúng tôi sống với nhau trong một mái nhà, chưa bao giờ chúng tôi bất hòa đến mức xô xát, hận thù hay ganh đua nhau, cũng chưa bao giờ làm gì cho ba mẹ đau lòng. Chỉ có 2-3 anh chị lớn nhất là nhận được sự chăm sóc và dạy dỗ trực tiếp từ ba mẹ, còn lớp sau, chúng tôi, lại được các anh chị thay ba mẹ mà chăm sóc dạy bảo. Nhà nghèo đông con là thế đấy!!


Người ta không chọn được chỗ mà sinh ra cho mình. Thưở bé tôi thường ước ao tôi sinh ra trong 1 gia đình khá giả hơn, như các bạn, sinh ra trong gia đình ba mẹ là dân trí thức, giáo viên, bác sĩ... Nhưng có khác gì đâu? Người ta sinh ra ở đời ai mà chẳng bắt đầu từ trần trụi, không răng không tóc và đều bắt đầu bằng tiếng khóc? vậy thì sinh ra trong gia đình khá giả hay nghèo nàn thì có khác gì nhau? Mãi đến khi lớn lên, biết suy nghĩ và nhận thức cuộc sống, tôi mới hiểu rằng cái vốn quý giá của con người khi sinh ra trong một gia đình nào đó, không phải là ở sự trí thức hay giàu có sẵn của bố mẹ, mà là ở nền tảng đạo đức gia đình.


Gia đình tôi không sống trong khu cư xá yên tĩnh sạch đẹp. Ngôi nhà của chúng tôi không cao ráo kín cổng cao tường, nền nhà bóng loáng có thể soi gương. Ba mẹ tôi không trẻ không sang, ba sáng ra đọc báo, tập thể dục, mẹ sáng ra xách giỏ thong dong đi chợ. Các anh các chị không phải ông chủ nọ bà chủ kia hay giáo viên bác sĩ. Nhưng có một điều, bất cứ ai đến nhà tôi, dù chỉ một lần, cũng nhận ra một sự khác biệt: gia đình tôi lúc nào cũng ngập tiếng cười đùa!! Đó chính là niềm hạnh phúc và tự hào nhất mà tôi có khi nghĩ về gia đình mình. Bây giờ, cho dẫu các anh các chị đã lập gia đình, sống riêng, nhưng cũng không cách xa "ngôi nhà tổ" là bao, những tiếng cười, tiếng nói của chúng tôi vẫn vang lên trong căn nhà mà thưở bé chúng tôi đã cùng sống, và bây giờ, khác hơn một chút là trộn lẫn với tiếng cười tiếng nói của chúng tôi còn là tiếng cười tiếng nói và cả tiếng hét la đùa giỡn của một đàn cháu mỗi ngày một thêm đông.


Nhiều khi trong cuộc sống, người ta mải chạy theo nhịp sống hối hả mà quên đi mất nhưng thứ thật giá trị xung quanh mình. Đứng trước nguy cơ mất đi một người thân thương, tôi mới nhận ra được : mọi thứ, từ công việc, đến tình yêu, niềm vui và những trò giải trí... tất cả đều không còn giá trị. Đến lúc ấy thì chỉ muốn đánh đổi tất cả để đổi lấy mạng sống của người thân thương mình.


Bây giờ thì ba đã về nhà rồi. Thật là một phép lạ!! Dẫu vẫn biết rằng ba sẽ bỏ chúng tôi mà ra đi theo căn bệnh quái ác không thể chữa, chỉ còn là vần đề sớm hay muộn, nhưng dẫu còn một ngày sống thì có nghĩa là tôi vẫn còn một ngày hạnh phúc khi còn đủ cả cha cả mẹ. Thật đáng thương cho những người con mồ côi (cha hoặc mẹ, và lại đáng thương biết mấy nếu mồ côi cả cha lẫn mẹ), và thật hạnh phúc cho những ai vẫn còn cả Cha và Mẹ. Mong là họ hiểu được và biết trân trọng điều này.


Oct 21, 2008

Vietnamese Women day !!

Today – 20 October – is Vietnamese Women day.

I just want to review some face and smile of Vietnamese women. With me, Vietnamese women always most beautiful women all over the world …

1/ Old mother’s smile – Indulgent smile

55051221044609 by you.

me by you. -> look like my maternal grandmother (she died 9 years ago)

megia by you.

82501221044607 by you.

No words as wonderful as “Mother”, look at these pictures, look at these smile of old mothers, how can the children let’s their mom shed tear?!

2/ Young women’s smile - Charming bashful smile

53981221044611 by you.

27651221044613 by you.

38551221044610 by you.

3/ Children’s smile – unaffected and carefree smile

64511221044612 by you.

51741221044611 by you.

4/ Stone statue’s smile – Permanent Smile

200px-Chi_Pheo_Thi_No_statue by you. -> Chi Pheo and Thi No (Famous characters in a Novel of Nam Cao Writer)

5/… and my smile – no words to describable!!!!

Toan Truong by you.

Copy of hinhmoinhat by you.

Oct 19, 2008

Who still got mother, please dont let mother shed tears... (“Ai còn mẹxin đừng làm mẹ khóc”)


Những ngày gần đây, đi đâu cũng thấy người ta bày bán những bài thơ, những câu đối nói về đạo đức con người, về công cha, nghĩa mẹ in trên giấy với nét chữ thật đẹp, thật nắn nót:

"…Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không! "

Thưở sinh viên học nghành Hán Nôm ở Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn, vào những ngày Lễ như Ngày Phụ Nữ Việt Nam, Ngày Nhà Giáo Việt Nam hoặc ngày Mother day hoặc Lễ Vu Lan cũng thường cùng các bạn và các thầy viết thư pháp những câu thơ nhắc nhở lòng biết ơn như thế.

Những câu thơ này không biết có làm người ta chạnh lòng nhớ đến người mẹ đã khuất của mình hoặc giật mình khi nhận ra mình đã vô tình thờ ơ với đấng sinh thành đang còn tại thế? Riêng tôi, khi nghĩ đến những đứa con của người mẹ trong câu chuyện dưới đây, tôi lại muốn gửi đến họ bài thơ này như một bài học vỡ lòng về ƠN NGHĨA SINH THÀNH, câu chuyện tôi đã được đọc trong một bài báo cũ (lấy từ cái giấy gói xôi)


Người mẹ ấy đã ngoài 70 tuổi, thân hình tiều tụy, lê từng bước chân nặng nề trong căn chòi dột nát được che bằng những tấm áo mưa đã cũ, chung quanh là bãi đất trống tối om, không một bóng người qua lại.

Bà sống nhờ vào lòng tốt của bà con gần đó, thỉnh thoảng cho bà vài gói mì, vài ba bịch cháo. Có lần người ta đến thăm thấy bà nằm sóng soài trên nền gạch đá lởm chởm, đầu sưng và chảy máu, vội đưa bà đi bệnh viện.

Trong bệnh viện Bà cho biết, mấy ngày qua bà không có gì để ăn, lã người nên té ngã. Cách đây vài ngày, bà bị bỏng nước sôi ở ngực và chân, vết bỏng phồng rộp, bọng nước trông thật xót xa … nhưng vẫn không thấy bóng dáng một người con nào đến thăm.

Dù đã giúp bà có cơm ăn từng bữa nhưng vì điều kiện người ta không thể đến thăm bà mỗi ngày, những người hảo tâm đề nghị thuê cho bà căn phòng nhỏ gần nhà mình để tiện cơm nước cho bà, nhưng bà ngập ngừng từ chối: “Các Cô chú cứ để tôi ở đây cũng được, thỉnh thoảng có vài đứa cháu nội chạy ngang qua, nhìn thấy chúng, tôi đỡ nhớ”.

Tấm lòng người mẹ, người bà dành cho con, cháu bao la như trời biển, vậy mà các con bà đành lòng bỏ mẹ sống trong cô đơn, lạnh lẽo, thiếu ăn và thiếu cả hơi ấm gia đình…

Bà có 4 người con, hai người có nhà cửa đàng hoàng, có một người con trai của bà ở cách đó vài trăm mét. Nhắc đến các con, bà nói trong nước mắt: “Ước gì chúng nó còn thơ bé như ngày xưa để tôi được ôm ấp vào lòng, đã lâu lắm rồi tôi chưa được nghe lại hai tiếng: mẹ ơi”…


Tôi đã thấy mình rớt nước mắt khi đọc bài báo ấy. Nhớ lại có lần khi tôi đến thăm các cụ già ở nhà nuôi người già Chánh Phú Hòa, tỉnh Bình Dương, hình ảnh một cụ bà ngồi lặng lẽ ở một góc nhà, tay ôm mấy con chó nhỏ, mắt thẩn thờ nhìn về phương xa làm tôi day dứt mãi đến tận bây giờ.

Câu chuyện về những đứa con của cụ làm người ta thấy chua xót trước sự bạc bẽo của những người con đối với đấng sinh thành. Cụ cũng có con cái, có nhà cửa đàng hoàng nhưng những đứa con không nghĩa tình luôn coi sự có mặt của cụ như một món đồ cũ kỹ, thừa thải trong chính căn nhà mà bà đã làm lụng cật lực để tạo ra trong suốt thời son trẻ của mình.

Chúng giở đủ trò với cụ và cấu xé lẫn nhau để giành giật căn nhà khiến bà buồn lòng bỏ đi lang thang, rồi tự khai là vô gia cư, không thân nhân để được đưa vào sống với những người cùng cảnh ngộ. Cứ tưởng cuộc sống tập thể làm nguôi nỗi buồn nhưng cứ đến độ năm hết Tết đến cụ nhớ con, cháu đến thẩn thờ, đành ôm mấy con chó con cho đỡ tủi…

Bây giờ mùa đông lạnh đã về, mùa xuân cũng sắp đến, nhà nhà đang chờ đón cái Tết đầm ấm sum vầy, không biết những người con ấy có bao giờ nghĩ đến người mẹ già đơn độc đang khao khát một chút hơi ấm gia đình?!



These days, can see others writing those with the poem everywhere, the antithetical phrase is about the morals in life, sell the beautiful brief note of parents' contribution to somebody in the roadside. Those copybooks are written :


“Who still got mother, don't let mother shed tears


Don't make mother sad. . . “



Do not know that others who have missed mother who had already passed away by oneself aroused in interestly whether those sentences have made , or does the startled one expect that has already forgotten mother alive by oneself? I myself , I thinking about the mother’s son of this history, I want to send them those poems seem a first lesson about filial piety and filial duty.



A story of a mother of 4 sons.


That mother has been already more than 70 years old, her stature is withered, live in a shack covered by some broken raincoats. The desert around, nobody comes and goes.


She lives according to the good intention of those neighbours, they give her a pack of noodles frequently, a pack of gruel . . . Once they come, saw her to deadlocked, she lie straight at ground. Her head injury must bleed , they have sent her to the hospital hastily.


She told that: because she is so hungry nothing is eaten, tired and has fallen down. A few days ago , her foot scalded by the boiling water, but her kids, none comes to see her.



Though they help her to have meals to eat every day, but because there is not condition , they can't often go to see her . It is rented that they (good persons) plan to invite her in a room very near to their houses , so they can have time to cook for her, but she declined. But She said : "You let me live here, here , several grandsons run over frequently, see them, relieve my missing too, I am willing too…”



Mother’s heart , really as big as the blue ocean, but, why the kids do not understand at all. How do they make their mother lonely living in a bad a cold, cheerless, foodless life ?!



She have four son , two among them have big houses, home of one is several hectometres from her place. Refer to them, she says while she shedding tears : "Wish they are small as before, let me hold them in my arms. For a long time, I have not heard them calling two words- mother "


Remember that I look to some other mothers those to live in the Binh Duong province’s rest-home, special an old women sits in the corner of the house,


holding two of puppies in the arms, eyes look far away into the distance sillily , that image makes me feel unbearable until now


The things of her lets me really feeling ashamed fickly to children with their treatment to their parents.


She has children too, has the house. But in her house which she whole life hard working for, her children did not hold her in high esteem, regarded her as and disliked , an old articles……



They made so much devils, fight together to scramble the house, let her feel distressed and leave the family, becoming one has no person settled down. She thought that: live with the persons who have the same adversity in the rest-house, will feel a bit more delighted in the heart . But , when the Tet Holiday – Lunar New Year Festival coming every year,



she feels misses descendants again very much, have to show her cherish to the several puppies .



Winter is coming now, a Christmas is coming and spring will come soon too, everyone planning to arrange a celebrate New Year carefully , do not know whether their child has thought of one's own mother in a itching family heating . . .



有妈妈的,不要让妈妈流泪



这几天,处处都能看见人家把那些写着诗篇,对子关于人生道德,父母功劳的漂亮字帖儿 在路边卖给人。那些字帖写着:


有妈妈的,不要让妈妈流泪


不要让妈妈难过。


不知道那些句话有没有让人家动心地想念自己已经去世了的妈妈,或者吃惊的想到自己已经忘掉了在世的妈妈啊?我自己啊,每次想到下面一个妈妈的儿子,我很想寄给他们那些诗篇,给他们开蒙的。


那个妈妈已经七十多岁了,他身材枯槁,住在一家用那些破碎的雨衣来覆盖的窝棚。 周围荒漠,没有一个人来往。


他凭着那些邻居的好心而活,他们不时给她一包面条,一包粥。。。有一次我来看她,看见在地面上直挺挺地僵卧的她。 他的首受伤得流血,我匆忙把他送到医院去了。


他告诉,她是因为太俄的,没有什么东西吃,疲劳而摔倒了。前几天,她被开水弄得胸和脚 烫伤了,可是她的儿子们,没有一个来看她。



人家(好心人)虽然帮她每天都有饭吃,可是因为没有条件,所以我不能常去看她。他们打算租一家离我家很近的房间请她来柱,让他们有时间来给她做饭,可是她推辞了。她说:“你让我住在这里吧,在这里,不时有几个孙子跑过来,看见他们,我 也愿意啊


她的心怀,真是像沧海那么大,可是,她的子孙为什么一点也不了解。 他们怎么能让他孤孤单单地一个人过去的?


她有四个儿子,其中的两个有房子了,一个的家离她那儿只有几百米。提到他们, 她流泪地说:“巴不得他们还是像以前一样那么小,让我怀抱他们在怀里。很久了,我没听见他们叫两个字 - 妈妈


想起一次我来看那些住在平阳省, 正富和敬老院的老人们, 一个老人坐在墙角 怀抱着几只小狗,眼睛发痴地远望,那个形象让我直到现在还有钻心。


那个老人的事情让我们 真是为孩子们对父母的薄情而感到 羞惭 的。


她也有孩子,有房子的。可是就在她一辈子劳力而养成他们的家,她的孩子们不看重她, 把她当成多嫌的,


他们搞那么多鬼,互相争夺,让她感到痛心而离开 家里,成为一个无所定居的人。 她还以为 在敬老院跟那些患难之交的人住在一起,心里会感到痛快一点。但是,每次岁尽年至,她又感到那么多想念子孙的,只好怀着几只小狗阿。


现在冬天要过了,春天也快要来了,每家都好好准备过新年, 不知道他们的孩子有没有想到自己的 在恨不得一个暖气家庭的妈妈啊。


Now is a present of the life (Hiện tại là món quà của cuộc sống!)


Hãy tưởng tượng có một ngân hàng ghi vào tài khoản của bạn 86.400 USD mỗi sáng. Tuy nhiên, phần sai ngạch của ngày này không được chuyển sang ngày khác. Mỗi đêm ngân hàng sẽ xóa hết phần bạn chưa dùng hết trong ngày.

Bạn sẽ làm gì... Dĩ nhiên là tận dụng từng đồng, đúng không...


Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như thế, đó chính là Thời Gian.


Mỗi sáng nó ghi vào tài khoản của bạn 86.400 giây. Khi đêm về, nó xóa hết phần thời gian bạn chưa kịp đầu tư vào việc có ích. Ngân hàng này không chuyển bất cứ khoản sai ngạch nào còn lại trong này và cũng không cho bạn chi trội.


Mỗi ngày bạn nhận được một tài khoản mới. Cứ đêm về phần dư lại trong ngày sẽ bị xóa. Nếu bạn không tận dụng được khoản gửi đó, người thiệt thòi chính là bạn. Không thể quay lại quá khứ, cũng không thể cưỡng lại “ngày mai”. Bạn phải sống trong hiện tại chỉ bằng khoản đã được gởi của chính ngày hôm nay. Vì vậy, hãy đầu tư thời gian của từng ngày một cách khôn ngoan để làm lợi nhiều nhất cho sức khỏe, hạnh phúc, và sự thành đạt của chính bản thân bạn.


Đồng hồ vẫn đều đều gõ nhịp, bạn hãy tận dụng ngày hôm nay.


Để hiểu được giá trị của một năm, hãy hỏi một học sinh vừa thi rớt.


Để hiểu được giá trị của một tháng, hãy hỏi một bà mẹ sinh non.


Để hiểu được giá trị của một tuần, hãy hỏi tổng biên tập của một tờ tuần báo.


Để hiểu được giá trị của một giờ, hãy hỏi người yêu nhau đang mong chờ được gặp mặt nhau.


Để hiểu được giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa trễ tàu.


Để hiểu được giá trị của một giây, hãy hỏi một người vừa thoát hiểm trong gang tấc.


Để hiểu giá trị của một nghìn giây, hãy hỏi chủ nhân của một chiếc huy chương Thế Vận Hội.


Ngày hôm qua là quá khứ


Ngày mai là một điều bí ẩn


Còn hôm nay là một món quà


Chính vì vậy mà người ta vẫn gọi


Hiện tại là món quà của cuộc sống!


Imagine , a bank adds 86.400 dollars of your accounts in each morning. But , the remainder of today can't be added tomorrow, at each night, the bank all cancel the remainder that you do not need in the daytime.


At that time, what should you do? Have certainly used up is right to be wrong.


We all have such a bank, it is time.


Each morning, it adds your account to 86400 seconds, the evening, its cancellation that you do not use once. This bank does not leave the remainder, forbids you to cross and use too.


You get the new account every day, each night, your remainder is all cancelled, not only, you suffered a loss if you use.


Can't go back yesterday , can't prevent from tomorrow either. But life that you should use accounts for today . So you should make the time , investment cleverly of you is it let you get into happiness , health and succeed in to come.


The clock and watch still goes over , you should take full advantage of seconds .


Want to understand value of one year , go to ask a student just admitted to a university.


Want to understand value of one month , go to ask a mother of premature delivery .


Want to understand value of one week , go to ask the chief editor of a publication appearing once every week.


Want to understand value of an hour , go to ask two lovers at lovesickness, waiting the moment to meet together.


Want to understand value of one minute , go to ask a person who just missed the train.


Want to understand value of one second , go to ask a person who narrowly escaped death.



Want to understand value of tenth of second , go to ask to a person who just obtained the Olympic Games medal .


Yesterday was in the past.


It will be a mystery tomorrow


It is a present today


So people often say: It is a present of the life now.


现在是生活的礼物。


想象吧, 有一个银行在每个早上把你的账目加上86.400 美元。但是,今天的余数 不能加上明天的,每个夜晚,银行就把你白天不用的余数 全部都取消 了。


那时,你该做什么?当然是用光了,对不对。


我们每个人都有一个那样的银行,就是时间。


每个早上,它 把你的账目加上86400 秒, 晚上,它把全部你不用的取消。这家银行不留下余数来,也不许你过用。


每天你都得到新帐,每夜,你的余数全部都被取消,如你用不光,你就吃亏的。


不能回去昨天,也不能 避免明天。你要用今天的账目而生活。所以你要聪明地投资 你的时间来让你获到 幸福,健康和成功。


钟表仍然均均地过去,你该秉烛夜游。


想了解一年的价值,去问一个刚考不上大学的学生。


想了解一个月的价值,去问一个早产的妈妈。


想了解一个星期的价值,去问一家旬刊的主笔。


想了解一个小时的价值,去问两个在相思的情人


想了解一分钟的价值,去问一个刚误车的人


想了解一秒钟的价值,去问一个刚获得奥运会奖牌的人


昨天是过去的。


明天是一个谜团


今天是一件礼物


所以人们常说:现在是生活的礼物。


Oct 15, 2008

A family event


My Dad was falling in ill – a serious illness: cirrhosis of liver, hepatitis C - first step of cancer.


Doctors said that: medicine just can prolong his life maximum for a few more years.


They said: “he should inject a kind of medicine, very expensive, about 14 million vnd (about 850 USD) per injection, and have to inject more tens injections. But they are also not sure that his ill will recover completely. Some die before inject enough tens injections”



My Dad refused persistently …



He back home, still keep an old way of life: take morning exercise in Dam Sen Park daily, go to bed in each afternoon, watch television with News progamme and Chinese romantic films which he like best, and say the Lord’s prayer every evening before go to bed.


He still eat and sleep well as he was before…



And I, after the nights to sob myself heart out to sleep on the quiet, I stopped cry. I start look at my Dad with concentration: Look at him when he eating, look at him when he watching television (I often watching TV with him because there is not television in my room, actually I don’t like to watch TV, just like listen to music, that’s why have not TV in my room. But sometime I would like to see Chinese romantic films). I don’t know by my Subjectivism or just because I imagined, I realize my Dad’s stomach bigger more and more, bigger than before very much. Fat stomach also is one sign of an illness, a Symptomatology. . .



We spent our days happily and peacefully: parents and eight kids live together, lived in poverty and difficulty but always happy. Where they are???



I have never been thought that someday I will lose a close relative of my family. Never been! I believe in what I had and having: a happy family. I just thought that I will have more and more member when my sister or brother married. I am so carefree and thoughtless or I am indifferent and irresponsible? Who am I?



Nobody can know what will happen on tomorrow. I always worry for my Mom’s health because she often headache, sciatica and she had a sore back. And my Dad always funny, sleep and eat well, but now he is struggle with death!!




There is only one thing I can do now: pray and pray with my God and Virgin Maria. Cry is useless.


And I often go home with something which he like, as: soup, cake… And spend my weekend to go to market and cook.



My two young sisters also tried their best.


I am not sure my sisters stopped cried as me…



Oct 14, 2008

LOVE IS THE MOST POWERFUL


Love is the most powerful, magical force in the universe, and there is nowhere it displays its beauty and wonder more than in the intimate relationship between two people. We wrote “Chicken Soup for the Couple’s Soul” hoping to capture the mystery and wonder in words, words that will deeply touch and open your heart if you have ever been in love, or hope to be in love. This is a book for husbands and wifes and lovers and anyone who dreams of finding their soul’s true mate.

Some loves between two people endure a lifetime. Others are destined to only last for a while; then, the two lovers are separated, either by choice or by fate. But one thing is true: No matter what the outcome of a relationship, when love enters our lives, it never leaves without transforming us at the very depth of our being.


Each story in this book was written by some one who has been transformed by love. We were transformed when we read these stories, and our wish is that you will be, too. Perhaps some of the stories will help you renew the bond of trust and intimacy in your relationship, or better understand your partner; perhaps others will help you appriciate all of the ways love has enabled you to grow into a better human being; and still other stories will remind and reassure you that although love challenges and blesses each of us in unique ways, you are never alone in what you go through.


What defines our intimate relationships? What sings should we look for to discover how love is revealing itself? The stories you will read answer these questions with insight and eloquence: Sometimes love reveals itself in the unmatched level of understanding and friendship we share with our mate and no one else. Sometimes it is, in what is said, and sometimes, what is not said deeply felt. Somes times it is in the obstacles we must face together. Sometimes it is in how the joy we feel with our partner spills over to our children and family members. And sometimes it is in where the relationship takes us inside ourselves-places we would never go willingly; but for love, we will do anything.


Intimate relationships are also powerful teachers, as these stories illustrate so beautifully. They teach us to be compassionate, caring and forgiving. They teach us to when to hold on more tightly, and when to let go. They give us the opportunity to develop great virtues such as courage, patience, loyalty, and trust. When we allow them to, our relationships will show us all the ways we need to grow as a person. In this way, love will never enter our lives without changing us for the better.


There are moments when love can be experienced as quite ordinary, expressed in a simple smile of acceptance from your beloved. And in other moments, love seems utterly sublime, inviting you into new worlds of passion and oneness you’ve never known before. Like love itself, the stories in this book reflet every season and mood, and every color of emotions: sweet beginnings; challenging and deepening intimacy; moments of grief when we are forced to say good-bye to our soul mate; moments of astonishment when we rediscover a love we thought we lost.


Some stories will make you laugh. Some will make you cry. But above all, the stories in “Chicken Soup for the Couple’s soul” pay tribute to love’s ability to endure, beyond years, beyond difficulty, beyond distance, beyond even death.


There is no miracle greater than love. It is God’s most precious gift to us. We offer this book as our gift to you. May it open your heart, uplift your mind, inspire your spirit, and be a sweet companion on your own heart’s journey. And may your life always be blessed with love…



High as a kite


Kites and childhood always are my endless theme for me to think about and write about in blog - my private space. Kite flying is a simple and captivating hobby which has a long standing tradition in Vietnam.

In Vietnam kite flying has been a traditional pastime for farmers since feudal times. After toiling in the fields, the farmers would spend time with their kids by making then flying kites. There was a clear symbolism to the act of kite flying. When the farmers’ let the kites into the air, they dreamed of favourable weather for their crops and a brighter future for their children.

Today Vietnamese still show a keen and widespread interest in kites. People living in the city may not be farmers, but they still need to relax and spend time with their kids. Today in the big city flying a kite is a form of escapism – as the kite floats high into the sky your eyes are diverted from the urban jungle.

I needs the fresh air as kite need the immense sky. Kite flying is closely associated with most Southeast Asian nations, such as Thailand, Cambodia, Laos and Vietnam as well as China.

In Khmer culture monks would fly several kites on the roofs of pagodas as a way of praying for peace and prosperity. If a kite fell down, the monks would perform certain rituals to scare evil spirits away. In Thailand, the kite represented the king’s power and so kite flying was a way to show loyalty to the royal throne as well as to pray for good weather and prosperity.

Kites in Thailand were also considered to be the incarnation of birds, which are believed to help stave off humidity. The custom of flying kites is still performed when the rainy season finishes and farmers need dry weather to harvest their crops and dry produce.

The tradition of kite flying in Vietnam most likely came from China. The image of a boy sitting on a buffalo, playing the flute and flying a kite symbolises the peace and tranquillity of the Vietnamese countryside. The image of the kite can also be found in the stylised images of the Lac birds on excavated bronze drums. Our dear city (Saigon) would organise kite flying contests when I was a child.

Children now don’t know how to make kites and flutes. They often buy kites from shops. But those kites are all the same size, colour and style because they are mass produced – not like us when I was a child, we made kites for ourselves. I want to teach my nephews and nieces to make kites like we did in the old days. With a lack of materials around, the kite-makers used whatever they could find.

We used bad quality paper most of the time because it was not easy to find the good stuff. We would pick up any piece of paper we came across and save it. Children in Saigon today have less free time and less space for kite-flying. After spending a day studying, plenty of the kids in this day and age sadly run straight to their computers. Dreams are now provided by online games.

Kite flying must seem a rather quaint and wistful form of entertainment in their 21st century eyes.


But Still, there are people who still fly the flag for kites.


Sep 24, 2008

Thư gửi Chúa...!!!


Người gửi: Maria - Saigon , Vietnam

Người nhận: Jesus Christ - Thien Dang, Nuoc Troi


Chúa thương mến!


Mấy hôm nay Chúa có đọc tin thời sự không? Chúa có theo dõi tình hình diễn ra ở Vietnam - đất nước nhỏ bé mến yêu của chúng con không? Nếu Chúa vẫn biết tất cả mọi sự, hẳn Chúa đang buồn nhiều lắm. Và con cũng buồn. Hôm nay con muốn trò chuyện với Người, để an ủi Người, và cũng để Người an ủi con.


Chúa ơi, con tự hỏi, thưở hồng hoang Người tạo dựng trời đất, tại sao người lại cố ý tạo nên những sự trái ngược nhau: màu trắng - màu đen, điều tốt - điều xấu, sự thật - dối trá, điều phải - điều trái, ngày - đêm...? Tại sao Người lại tách chúng ra thành hai phạm trù riêng biệt? Phải chăng Người muốn chúng con cũng nhìn nhận sự việc phải rõ ràng minh bạch? Nhưng Chúa ạ, ở cái Thế Giới mà Chúa đã tạo nên và kỳ vọng này, mọi sự đã lẫn lộn hết rồi Chúa ạ: đâu đúng đâu sai, việc nên làm rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật thì con người chúng con lại cứ lén lún làm vào ban đêm, và trộm cắp, cướp giật, điều xấu xa trái tai gai mắt thì chúng con lại ngang nhiên làm giữa ban ngày, trắng có thể biến thành đen và đen thành trắng và thật giả thì lẫn lộn... Tội nghiệp Chúa! Công sức Chúa tạo nên và quy ước mọi thứ, giờ đã bị con người xáo trộn và sắp đặt lại theo ý họ cả rồi Chúa ạ! Bây giờ không phải là Chúa nữa, mà là Kẻ Mạnh quy định: họ bảo thế là đúng - thì là đúng, họ bảo điều này mới là hay - thì là hay, và cứ thế....


Khi xưa trong thưở hồng hoang ấy, Chúa tạo ra con người sau cùng, sau tất cả muôn thú và sinh linh trên trái đất, Người đặt con người vào giữa muôn loài nhưng lại cho cái sinh vật nhỏ bé, sinh sau đẻ muộn đó được làm chủ muôn loài muôn vật. Chính vì Chúa đã tạo ra con người với ngoại hình giống hình ảnh Chúa nên Chúa mới đặc biệt ưu ái đến thế. Chúa có biết rằng chính sự ưu ái và thiên vị ấy của Chúa đã tạo cho những kẻ làm con người chúng con tính thích "làm chủ", "thích nắm quyền", và thích "áp đặt" ? Tính tham lam ấy của con người chúng con không chỉ dừng lại ở việc muốn chinh phục và làm chủ thiên nhiên, loài vật, bắt thiên nhiên và mọi sinh vật quy phục, mà trong cộng đồng giữa con người với con người, chúng con cũng thích được cai trị và áp đặt người khác!! Chúa không bao giờ muốn điều đó, con biết thế, bằng chứng là chẳng phải ban đầu Chúa chỉ tạo ra 1 con người duy nhất là Adam mà thôi, chứ không phải là "một cộng đồng người". Con nghĩ, cũng rất may là Chúa đã sáng suốt tạo ra chỉ một con người là Adam (và sau này là một người nữ là Eva để chia ngọt sẻ bùi), chứ ngay từ đầu mà Chúa dựng nên cả một công đồng người như Chúa tạo muôn thú, thì có lẽ con người đã đấu đá, tranh giành giết chóc nhau, và con người chắc đã bị tuyệt diệt từ ngày đầu rồi, chứ đâu có đến lượt con ngày hôm nay, Chúa nhỉ ?!.....


Nhưng cũng thật kỳ lạ Chúa ạ, con người thích Làm Chủ, thích áp đặt người khác là thế, mà lắm khi họ cũng lại là những người thích bị làm chủ, bị áp đặt. Như trong Kinh Thánh, thời Moise, vì thương dân Israen sống nơi đất khách quê người (Ai Cập), bị Pharaon Ai Cập cũng như dân bản địa bạc đãi, hành hạ, họ kêu cầu than van đến Chúa, mà Người đã bảo Mose dẫn họ ra khỏi đất Ai Cập, về lại Canaan yên bình. Chính Chúa đã cho dân Israen miền đất Canaan với một xã hội cộng đồng bình đẳng, không có người đứng đầu, không có người làm chủ, nơi đây là mảnh đất tự do tôn giáo thật sự đầu tiên trên thế giới này, khi mà người Israen nhập cư vào Canaan cứ thờ phượng Chúa và người bản địa Canaan thì cứ thờ phượng thần thánh của họ từ trước. Cứ tưởng thế là trọn vẹn tốt đẹp, là thỏa lòng con người, nhưng khó hiểu thay, chính dân Israen trong cái xứ sở tự do tôn giáo và hòa bình tự do tuyệt đối đó sau đó lại muốn đưa một người lên làm Vua, để cai quản họ, để có những luật lệ, họ thích được phục tùng và thích được đóng thuế cho ai đó, thích có ai đó phải hơn mình, trên mình chứ không thể bằng mình!! !!! Và để chiều lòng họ, Chúa đã lựa chọn Vua David - một vị vua tốt nhất cho họ. Con người có lẽ là cả một khối cộng đồng đầy mâu thuẫn, Chúa nhỉ? Mâu thuẫn giữa người nọ với người kia đã đành, mà còn mâu thuẫn tư tưởng giữa thời đại này với thời đại khác: khi họ bị mất tự do, bị đàn áp, bị xâm lược, họ vùng lên đấu tranh "giành tự do bình quyền", và khi được tự do rồi thì họ lại thấy cần một thủ lãnh, để thần phục. Khi họ cảm thấy quá bị áp đặt, họ lại vùng lên đòi tự do, rồi lại đòi được thần phục...


Chúa biết không, nhiều khi con tự nghĩ: tại sao Chúa không hiện ra, rõ ràng và uy nghi, oai hùng và rực rỡ với đội quân nhà trời hùng hậu, giữa quảng trường rộng lớn với hàng ngàn người, thì có lẽ lúc đó trên thế giới này sẽ không còn một ai là không tin và không thờ phượng Chúa, con người chúng con tất thảy sẽ chấp hành nghiêm chỉnh lời dạy của Người và thế gian sẽ trở nên tốt đẹp biết mấy. Nhưng rồi con nghĩ lại, nếu Chúa muốn làm thế thì cách đây hơn 2000 năm Người đã không để cho người ta hành hạ và giết đi trên cây thập tự - hình phạt cho những tội đồ khốn khổ nhất của thời đó. Phải rồi Chúa ạ, con người chúng con tầm thường quá nhỉ, chỉ có những điều mắt thấy tai nghe, có quyền lực siêu nhiên thể hiện trước mắt, chúng con mới thực sự tin tưởng. Cho dẫu hôm nay Chúa có hiện ra, và thể hiện uy lực của Người, thì niềm tin của con người chúng con cùng lắm chỉ truyền lại được vài thế hệ, con cái chúng con lại quên đi tất cả, lại đòi hỏi một cái gì đó rõ ràng cho chúng. Vì thế, Chúa vẫn cứ để con người chúng con sống theo ý chúng con muốn, Chúa không nhổ bật những người xấu ra khỏi công đồng như người làm nông nhổ cỏ phá hoại ra khỏi đám ruộng, Chúa không thể hiện quyền lực siêu nhiên cho Chúng mở mắt ra, không, mà Chúa để con người chúng con tự do chọn lối sống và niềm tin hướng đến cho mình, Chúa thực sự tôn trọng tự do của chúng con cả về lối sống lẫn niềm tin và lòng kính mến.


Nhưng lắm khi con người lại gặp được may mắn, Chúa nhỉ? Ngẫm nghĩ cái sự gọi là "may mắn" cũng lạ: người này làm mà người khác được hưởng, đó chẳng phải gọi là may mắn là gì! Như xưa, cách đây 2000 năm, Chúa bị bọn người nắm quyền lực trong tổ chức Phariseu của Gierusalem bắt lấy, nộp cho người đứng đầu địa phương là Tổng Trấn Philato xử tử . Vị Tổng trấn không muốn giết oan Chúa, muốn tha Người nhưng lại sợ quyền lực của nhóm Phariseu quá lớn, nên hỏi dân chúng trong thành mà đứng trên hàng đầu là những người của nhóm Phariseu: "Mỗi năm ta có lệnh ân xá cho một tù binh hiện đang giam giữ, nay trong ngục có một kẻ tử tội, bị bắt vì tội giết người, và nay bắt được Giêsu này, vậy các ngươi muốn ta trả tự do cho ai? Giesu hay Barabar (kẻ tử tội)? " Họ nhất loạt la lên "Tha cho Barabar". Thế đấy, cái sự may mắn nó là thế đấy!! Barabar - một kẻ giết người như ngóe, một kẻ tử tội chỉ còn đợi ngày được dẫn lên ngọn đồi hành quyết của thành phố mà tử hình, thì nay lại được tha bổng, tha trong sự ngỡ ngàng chưa kịp hạnh phúc - của y - một kẻ xem mạng người như cỏ rác, có lẽ y ngỡ ngàng hơn là hạnh phúc là bởi y không ngờ: mình lấy mạng người ta thì dễ, mà sao người ta trả lại mạng sống cho mình cũng dễ thế nhỉ??!! y ngỡ ngàng là không ngờ còn có người nặng tội hơn kẻ tàn ác như y, để cho y được tha mà kẻ kia chịu án thế!! Còn Chúa, Chúa cũng ngỡ ngàng hơn cả buồn rầu, vì Chúa đã trả lại mạng sống cho bao nhiêu người đã chết mà giờ người ta lại cứ muốn lấy mạng Chúa. Barabar không phải làm gì cả, không đấu tranh, không kêu oan, không ăn năn hối cải (con không biết là người nhà của Barabar có "lót tay" những kẻ cầm quyền hay không nữa vì Kinh Thánh không nói rõ, nhưng chắc là Có đó, vì "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn" mà), lại hưởng cái sự khoan hồng của chính quyền như một sự may mắn từ trên trời rơi xuống. Cái sự may mắn mà y được nhận, suy cho cùng, cũng là do lòng người sắp đặt mà ra: họ sắp đặt một vụ án oan cho Đức Giêsu (và một vụ trắng án phi lý bất ngờ ngoài dự tính cho Barabar), họ không yêu mến hay thiết tha gì Barabar, nhưng họ thà chấp nhận trả tự do cho một kẻ nguy hiểm cho xã hội, hơn là để thong dong một người mà họ ghét nhưng được mọi người kính trọng và yêu mến. Bởi lòng ghen ghét mà ra cả!! Lòng ghen ghét là tính xấu đầu tiên và nguy hiểm nhất của con người mà....


Bất chợt con nhớ đến kết cục của cuộc tranh chấp đang diễn ra ở Hà Nội - Việt Nam. Hai công viên cây xanh (hay hình như là một công viên và một thư viện - con cũng không rõ nữa dù công trình hình như cũng sắp hoàn thành rồi thì phải, Chúa ạ!!!) , sẽ thế chỗ cho hai mảnh đất đang tranh chấp. Âu cũng là sự may mắn Chúa nhỉ? May mắn này là người dân Hà Nội được hưởng, giống như "bản án tha bổng" bất ngờ rơi xuống số phận Barabar của 2000 năm xưa, nay hai công viên cây xanh cũng bất ngờ rơi xuống lòng TP Hà Nội. Barabar xưa dẫu có theo dõi tình hình chiến sự bên ngoài nhà ngục, thì chắc cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng sẽ có người cùng treo trên thập giá với mình vì tội đã chạm đến lòng tự tôn độc đoán của nhóm Phariseu quyền lực, chứ nào có ngờ đó sẽ là người hoàn toàn thế mạng cho mình. Nhân dân ở Hanoi có lẽ cũng thế, chắc cũng không ngờ được đột nhiên họ lại được hưởng hai công viên cây xanh tốt đẹp mà nếu như không có vụ Thái Hà thì có lẽ đến cuối thế kỷ thứ n cũng chưa chắc có!!! Dù sao thì, công viên dẫu có ... "thế nào" thì cũng vẫn hơn là sàn nhảy hay vũ trường, Chúa nhỉ !!!!


Con cầu mong cho thế giới hòa bình, con người biết yêu nhau và công lý (thật sự)


Cầu nguyện thì cứ là cầu nguyện, bởi con biết rằng cả Chúa cũng chẳng thể trả lời con bao giờ cái ngày ấy mới đến....!!!!!


Sep 12, 2008

Inflation


This time so busy, even no time for blog. Sometime really want to write something, some thinkings boiling in my mind (as the Vietnam's servere inflation now), but still keep it, still have not time to put it yet into blog.

Beginning of the year, there is one new policy of Government: Forbid tricyclo ( included: delivery tricyclo, trolley, tree-wheeled taxi, pedicab drawn by a bicyclo or motorbike, pedicab..) traffic whithin cities...


One month later, there is one more new policy of Government: Forbid street vendor, peddler one's wares, hawker within cities...


After that, everything has risen in price, special foods: the cost of everything has gone double up, even threefold or fourfold up...


Last month, I have heard the news: The cost of petrol has suddenly rocket-up: from 14500 vnd rocket up to 19000vnd!!!!


After dizzy moment I was continue falling in a deeply sadness: sad and worry for poorer people, street-vendors, motorbike taxi drivers and tricyclo driver whose toil away to earn their living by tricyclo or peddles things ....


Worry for myself (because the cost of everything has gone up but salary still keep as before!!!) just little, but worry for others much (because now who are poor will poorer... )


In old days, Street-Vendors are very close to me, I saw them every where: in fornt of school, in fornt of the Church where I came daily afternoon and they passed over by my house veryday. They gave me noshes (of course it's mean I bought), they give me their shrill - goods's advertise (Ai che dau xanh-nuoc dua-duong cat hong..g..g..g.. ). They gave me honeyed-childhood with many small toys and also gave me the first lesson in laborious and teach me how is money's valid: they amass one by one dong money for their children's schooling...


From now, tricyclos and street-vendors will go into the Past (maybe in the countryside still have), and someday in the Future, my children will ask me: "what is tricyclo? what it look like? How is street-vendors? what they sell? is it as good as we use it in a big restaurant?...."


How can I explain...?!

Aug 9, 2008

2008 August 08

Today, 2008 August 08.

Wanted to write a comment at 8:8:8 PM, but so many things had to do after dinner: Washed dishes, cleaned house.... And then my sister came with her kids, so have to play with them. Even could not look at the sky with stars and wishper a dream. Until now just can write something for myself.


Special day of this year: 2008 August 8, I am still single !! Hope that Special day of next year, 2009 September 09, and at 9:9:9 PM I will with my boyfriend, hand in hand, sitting on the top of house, looking to the sky...


The Special day, wish for everybody will always happy...


Jul 4, 2008

Mid Autumn Festival in Vietnam


Today 3 July, so there are about 2 months for Mid Autumn Festival coming! With me, and all childrens are contemporary of mine, Mid Autumn Festival is bigger and more important than other Festivals in a year (ofcourse at that time we don't care so much about Children's Day 1 June, because it is Internatinally festival, but Mid Autumn Festival is the day for childrens only)...


You know, there are many Festivals throughout the year in Vietnamese culture (Vietnamese are onot only hard-working but also love festivals ). Each Festival takes place in a particular season and has its own special meaning following the Lunar calendar, there are four important festivals in the year: Tet Nguyen Dan (Lunar New Year) - at the begining of spring, Tet Doan Ngo (Double Five Festival) - at the begining of summer, Tet Trung Thu (Mid-Autumn Festival) - during Mid Autumn and Tet Com Moi (New Rice Festival) - at the begining of Winter.


The Lunar New Year is considered the biggest and the most important Festival of the year while The Mid-Autumn Festival is the most beautiful one. During Mid-Autumn the moon is full, the farm work is finished for a while (in countryside), children's work-study is finished for summer holiday during 3 months, and the weather is cool and fresh. During this time, the Vietnamese always organize a number of typical entertainment activities that bear the stamp of their national culture identity.
About the origin of Mid-Autumn Festival, according to archaeologists, the Mid-Autumn Festival began in ancient times. They have discovered images of the Mid-Autumn Festival cast in a Ngoc Lu Bronze Drum by the ancient Vietnamese. According to Doi Pagoda's stele, the Mid-Autumn Festival was officially held in Thang Long Citadel in 1121 in the Ly Dynasty and featured boat racing, water puppetry dancing and lentern marching. During the Le-Trinh Dynasty, the Festival was held in the Lord's Palace and was described in "Tang thuong ngay luc" in details by Mr Pham Dinh Ho.


Another legend has it that the Vietnamese Mid-Autumn Festival came from China in the Chinese invasion period. The Mid-Autumn Festival in China appeared in the Tang Dynasty. After sweeping out An Loc Son bandits, Tang Ming Huang missed Yang Gui Fei very much. On the 15th day of the 8th Lunar month, the weather was windy with a bright and full moon. A fairy appeared to take King to meet Yang Gui Fei. The fairy made a rainbow with the top bordering the moon and the bottom connecting to the land. The King climbed to the Moon and saw Yang Gui Fei in the dancing troupe.


On his way to earth, the King could not forget the romantic atmosphere on the moon so he set up the Mid-Autumn Festival. Previously people only drank wine and enjoyed the moon during the Festival so it is called Tet Trong Trang (Moon Watching Festival).


Now, I will tell you about what we did in Mid-Autumn Festival, not only my family, every families at that time were like this. The Mid-Autumn Festival is held annually on the 15th day of the 8th Lunar month. In the old days all families cooked tasty food to offer to their ancestors in the daytime. In the everning the Mid-autumn festival party is prepared with moon cakes, candy and fruit all dyed in differentt colors. The girls (I have 2 old sisters and 2 young sisters !!!) are eager to decorate the party, cutting fruit into various kinds of flowers and kneading coloured dough into beautiful shrimp and fishes. (I often took some for taste before The Everning Mid-Autumn Festival began !!! )


Today the traditional customs are preserved in the festival but there are some changes. In some regions people buy moon cakes, tea, wine and fruit to offer their ancestors, or to give to their grandparents, parents, teachers, relatives or other people who help them. I real hate this!! It makes negative/passive and makes lose good-meaning of Mid-Autumn Festival of children.


In the everning, while waiting for the moon to rise, every family prepares to decorate the party to welcome the Mid-Autumn Festival. Moon cakes included banh nuong (baked cake) and banh deo (sticky rice cake) and many kinds of fruit . Most moon cakes are either round or square. The round shape symbolises the sky, square shape symbolises the earth according to the old legend. The Mid-Autumn feast of Vietnamese includes five kinds of colorful fruit, i.e ripe banana, red persimmon, sugar apple, soacked persimmon and grapefruit.


Today although there are many foreign-imported toys, children are still eager for traditional toys like star lanterns, decorative multi-colored lanterns, fish-shaped lanterns. Sun Wu Kung - shaped mask, Zhu Ba Jie - shaped mark, Bai Gu Jing -shaped mask, etc. In addition, the wooden drum is an indispensable toy of the Mid-Autumn Festival. The surface of the drum is made of leather with a handle. It is called "trong boi".


The dragon dance and lion dance are an indispensable part of the Mid-Autumn. They represent not only a unique culture activity but also signify a prayer for peace, prosperity and good health.After marching with lanterns in the lion dance troupe, We (are children at that time) gather in a place to sing folk songs and play traditional games. Until the moon is full, everyone serves out a mid-autumn festival, eats fruit and gives gifts to the elderly. Experiencing the ups and downs of history, the Vietnamese still preserve the traditional of the Mid-Autumn Festival every year. Everywhere, I think, the Vietnamese families gather and show their love and appreciation for their children. On this occasion the children play many traditional and exiting games and enjoy the feeling of being at the "centre of the universe"....

Jul 3, 2008

Where did Grapes and Wine come from?



When I write this blog entry, I afraid of who read it will misunderstand, will think that I am a Drinker, a "fan" of red wine. No, I just write what I know about Grapes Wine - the exciting drink which I just tasted.


According to legend, a king in Persia left a bunch of grapes in a porcelain jar. On the label, he wrote " danger: toxic". Because he had many imperial conbubines, he appeared to fall out of love with his first wife. It was believed that she was abandoned. She decided to kill herself by drinking water from the jar. However, she didnot die, but instead felt pleasant and optimistic. When she discovered the water was "precious wine", she changed her decision to commit suicide.... !!!


I've read in a book, wine has developed for a long time and become a popular beverage with the Western World. Wine is distilled from fermented fresh grapes or a mixture of grape juice and dregs. The French Gastronomy Acedemy describes wine as "an active liquid, which can cure illness, age and death" !!!! I will cover stories of grape origin and wine. I hope this provindes you with more information about wine (if you are also a wine's fan !!!)


Grapevines are among the oldest trees in the world. Vestiges of grape trees have been found all over the world, even from before the ruin of old civilisations. Originally, the grape tree was a wild species. Most scientists say that grapes originated in the Crimean Peninsula; however, it is not known if the people in this peninsula made wine.


Wine exicted solely in Egypt until 2000 B.C. After the year 2000 B.C, the Egyptians taught the Greeks to grow grapes. Then, Roman people were taught this method before spreading it to Gaulois people. In 4th century B.C, vine trees appreared in the Mediterranean, particularly in Fance. It was in France that they began the practice of keeping wine in wooden vessels.


Until the Middle Ages, churches played an important role in growing grapes and making wine. The world "wine" was repeated 500 times in the Bible. Priests grew grapes around churches and religious houses.


In 1864, pestilent insects started to destroy grape roots in the central region of France. In twenty years, they destroyed the entire vine - growing region in France. After that, French people imported the "Vitis Labrusac" grape from America to restore their crops.


Surprisingly, the wine growing industry developed again after the American sample was combined with the French.


Currently in France, there are eight million hectares of vineyards and six thousand types of grapes. This makes it the largest grape growing region in the world, with the biggest variety of flavour and colour.


The National Accession Academy of Wine (INAQ) was founded in 1935. People from many parts of the world still consider INAQ as the organization that ensures the quality of French wine because of its strict regulations.


In the early twentieth century, in Western countries, wine was not only a beverage but also a cultural topic like literature, music and art. !!!


Around the world, now I back to Vietnam. Twenty years ago in Vietnam (at that time I was just a little girl, 5 years old !!!), topics such as history and appreciation of wine could hardly be found amongst bookstore shelves. Today they sell very well. Like other cultures, the culture of wine is gradually intergrating into Vietnamese people's lives.

Jul 1, 2008

Ancient House


The people who are living in Saigon and getting acquainted with the incredibly speedy growth of modern buildings. Hoever, there were times they felt affected when the old architecture objects were destroyed and disappeared forever. Bitterly, that kind of feeling (though they ddidn't hope to get it) now does not exist, for finding an ancient pure Vietnamese house in this city is not an easy work.


Nevertheless, it's very lucky for somebody who hope to learn and contemplate a beauty of the past, for a more than 200 years old house which is in good condition regardless of historical changes still exists in the center of Saigon. The house located within the precincts of the Vicarage.


The house was primitively built close to Thi Nghe ditch by Emperor Nguyen Anh in 1788, it was Vicar Ba Da Loc (Pigneau de Behaine)'s house where Prince Canh ( the son of Nguyen Anh King) frequented to study with him. There were 5 wooden rooms with a titled roof. Being carved beautifully, the width and the depth of the house are equivalent; therefore if you have a top side view, you will see a square. Firstly, the house was called Tan Xa Palace. During the time that most houses were constructed by such simple materials like bamboo, this structure doubtlessly made a big impression on others for its elegance.


After Vica Ba Da Loc passed away, on September 11th 1788, the house was handed over to Vicar Liot before being closed for a long period from 1811 to 1864.
In 1864, after Vietnamese ambassadors came back from the negotiation about redeeming 3 provinces of Southern Vietnam in French, Emperor Tu Duc gave the house to a french vicar named Lefbvre (also know that Father Ngai). It was then moved to Saigon Zoo and Botanic Garden (Thao Cam Vien in Vietnamese) when this zoo was being built.


In 1900, the vicarage was built on Richaud Street (known as Nguyen DInh Chieu street now) and the house was also moved there to be used as a chapel. Since then, it has been restored twice time. The first time was around the middle of the last century when all the timber partitions were so terribly damaged that the workmen had to replace them by brick walls. The next repair was in 1980. The workmen spilled concrete into wooden colums to prevent termites. Thanks to the outside of colums which were still fine as well as skilfull restoring techniques, when seeing these ebony colums, we can see clearly the ancient traits of the structure.


At present, sometimes there are discussions about upgrading the chapel in the vicarage. Fortunately, finally the most ancient house in Saigon is still kept the ancient state.


The house is an attractive tourist spot for visitors so that they can learn more about the most antique Vietnamese architechture in the cityand sense the beauty of the house which hasn't been changed regardless of time.


Western tourists will be absolutely surprised to see their cultureal traits appearing on a Vietnamese house through delicate carving.


But, last but not least, who designed this house and who conducted the building process, etc...these are still mysterious thing that many people have questioned. !!!
That what I know about the ancient - oldest house of Saigon .

Jun 27, 2008

Old Objects


When opening the door of the desert house, we can definitely have such a feeling - A world is inside the house...


There are stories about spirits learning on objects when the owners died and waiting for the night coming or quiet atmosphere to do something strange through those objects: causing ghostly sound or looming when their relatives are in sleep. Such unbelievable stories always leave the obsession: The very old objects seem to be hidden by secret spirits, especially antique objects. Do people love their objects too much to imagine such stories? Anyway, it is the thruth people have to believe: Each objects has its own story and "destiny".


Sometimes, fugitive thinking suddenly appears in people's mind: Why does this object live with them but the others do not? why does the objects someday belong to them though it is too far from them even a distance of ocean? It is thought to be fate that "the object looks for its owner" or vice versa. People with their characters and habit cannot give bad behavior to their objects, especially those which go with them for a long time! The old does not have the heart to throw an object although it is too old and out of use value. A rusted milk can ( used for measuring rice but for oil-lamp support now), an oil lamp in the time of not having electricity, a dry ink pot, a flower vase with cracked rim (used for containing incense), a mosquito-net, an 30-40 years old ragged blanket. They are memories and said to be a little spirit of people. The rotation will take place when people have to "kill" an object for the replacement of the other and then it will start a new unclear life. Also, "unmoved" objects in many years, which are suddenly discovered, wish to say something but having to keep silent due to the too thick time dust. When opening the door of the desert house, we can definitely have such a feeling - A world is inside the house...

Jun 26, 2008

Autumn in Hanoi


If Saigon - Ho Chi Minh city is connected closely with alleys, Hanoi - Vietnam's capital is connected closely with trees and lakes. Although I was born in Saigon, and just come to Hanoi only one time, but have to concede that Hanoi so beautiful and romantic.


Last year, I came Hanoi in an Autumn. I have heard so much about Hanoi's Autumn: beautiful, cool, romantic... etc...But with me, Autumn in Hanoi so strangely...
Whenever the autumn arrives, Hanoi is one year older (I heard people say that). Leaving torrential rain and oppressive heat behind, the thirty six ancient streets of Hanoi's Old Quater are covered with gentle breezes and the sound of falling leaves. Those leaves dye streets yellow, with the gentle breezes wafting over them they have the flavor of new grown rice. Walking in La Thai To street in the clear blue sky, admiring ancient Tortoise Tower and the rows of willow trees reflected in Hoan Kiem Lake, those moments inspire me poets and indeed everyone with special feelings.
Although Hanoi has changed so much, whenever the autumn comes the capital city is particularly beautiful. The beauty lies in the streets, in the small alleys and in every family. That is Hanoi's Autumn. It brings the calmness and tranquility back to one's soul. At the same time it makes us thirsty for a light rain at night, when our minds are strolling on streets full of falling leaves.....

Jun 25, 2008

Saigon's Alleys...


I was born and grow up in Saigon. When I was a child, with me, Saigon is all the world, and my country is our alley, is the stretch of road which I go to school everyday, is our neighbouring, friends, teachers, the Church and school.


Now, I know, Saigon is not "the world". Someday I recognize I like to ride motorbike or bicycle around Saigon alleys, eat something, see something and meet someone.


Point of view, Saigon-Ho Chi Minh city is connected closely with alleys. They are straight alleys, tortuous alleys, cleanly alleys but some so in a jumble. But on the whole, there was a part of the urban living, this is the palce where all the activities of people happened such as selling clothes, greasy spoons, noodies shops, sugar-cane juice machines, inns, motor deports and motor repair shops as well.


Most of them without name, only numbers. More and more alleys are upgrading with full of banderols propagating modern life styles in these places.


If you wandered around HCM city without spending a time going into the alley, this is such as not go into detail of Saigon - so-called Pearl in the Far East.

Khi Người Ta Yêu Đời..!!


Sáng sớm nay, đi bơi, sau khi bơi xong, "quất" một tô cháo và một ly sữa đậu nành, thế là xong "breakfast", ấy vậy mà mình vẫn còn mua thêm hai ngàn khoai va bốn ngàn bánh bò, dự định đem vào công ty ăn. Hi hi, ăn vậy bảo giảm cân sao được!! Nhưng đến khi trông thấy cô bé con bà bán sữa đậu nành, ốm nhom, nhếch nhác, sau hai giây suy nghĩ, mình đã cho nó luôn bịch bánh ngon lành mình vừa mua. Cô bé thích chí cười tít mắt (đôi mắt vốn đã một mí, lúc cười lại chỉ còn lại như "hai dòng kẻ"). Chỉ vài ngàn để mua một nụ cười trẻ thơ hồn nhiên như thế, rẻ quá chứ. Và còn một thứ nữa mình nhận được sau đó: Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và sự yêu đời! Một sự bắt đầu ngày mới không tệ đấy chứ !!


Mình nhớ trong một bài hát, một nhạc sĩ viết rằng: "Khi mỗi gương mặt là một hoa hồng. Ta mải mê nhìn dù quen hay lạ. Để mắt ta in bóng hình tất cả. Mỗi đôi môi là một dấu môi hôn..."


Những lời hát mới hay làm sao. Khi mình yêu đời thì mình thấy ai cũng dễ thương, đáng yêu, và mình yêu tất cả mọi người mình nhìn thấy trên đời. Cái khó nhất là làm sao để luôn luôn thấy vui vẻ, yêu đời. Nụ cười không mất tiền mua, không tốn công tìm kiếm, không phải giành giựt mới có được, mà sao người ta lại khó khăn có nó và trao tặng cho người khác thế nhỉ?! "Người Thân Thương" nhiều lần đã nói với mình "Tại sao lúc nào cũng thấy Toàn cười, lúc nào cũng có thể pha trò trong câu nói, và làm cho người khác cũng cười được ?". Người ấy đâu biết rằng, tính tình mình cũng lúc nắng lúc mưa, cũng khó đoán như thời tiết Sài Gòn vậy. Cũng có những khi buồn đến chết được, và đương nhiên cũng có cả những lần "nước mưa hòa với nước mắt". Nhưng thật vô duyên nếu đã không đem đến cho người khác niềm vui, mà lại bắt người ta phải chịu đựng sự buồn chán thất vọng của mình. Và lại càng tệ hại hết sức khi mình tự tìm kiếm, đào bới ra hàng vạn lý do để tự làm mình u sầu. Nên mình mỗi ngày đều cố gắng tạo cho mình một niềm vui riêng, nhỏ thôi, nhưng cho mình sự nhẹ nhõm của cả một ngày. Dù sao thì cuộc sông cũng không quá tệ như người ta vẫn ví "Đời la bể khổ...."

Jun 20, 2008

Goc Khuat Cua Tam Hon!

Toi la mot Catholic !!

Do la mot su that ranh ranh va mai mai theo toi nhu ten toi la "Toan" vay. Khi toi sinh ra, ngoai cai ten trong giay khai sinh de nguoi doi goi toi, ba me cung dat them cho toi mot cai ten de Chua goi : "Maria"

Cung that la, tu thuo nho cho den lon, cang hoc nhieu, doc sach nhieu, co biet bao nhieu cau hoi, roi di tim cau tra loi cho nhung dieu minh chua biet, chua hieu, nhung ngan ay nam cua cuoc doi, chua bao gio trong dau toi hien len cau hoi "Tai sao toi lai la nguoi co ton giao Thien Chua? Va tai sao toi phai di le vao moi chieu ngay Chu Nhat?" , cung nhu chua bao gio toi tu hoi "Tai sao nhung luc buon ba, that vong nhat trong cuoc song, toi khong chay den de tim su chia se voi ai khac ngoai mot nguoi dan ong co cai ten la "Giesu" !!

Nguoi ta khong chon duoc noi de sinh ra, cung khong duoc chon lua cha-me. Voi toi, Ton Giao cung the. Khi toi moi lot khoi long me, me da dem toi den Nha Tho de Linh Muc khoac len hinh hai be bong cua toi mot tam vai trang tinh va lay nuoc rot len tran, len dau toi de rua cho toi duoc that su trong sach (nhung dieu nay la sau nay toi thay cac em va cac chau toi duoc Rua Toi nhu the nen toi suy ra truong hop toi ngay xua cung the). Va nguoi ta bat dau goi toi la "Maria"!

Khong biet la Chu Nhat dau tien toi den Nha Tho de hoan thanh su vu cua mot nguoi Cong Giao la khi nao? nam toi duoc bao nhieu tuoi? Chi biet la, trong suot quang doi cua minh, Nha Tho la moi truong cong dong dau tien va gan bo nhat voi toi, tu khi toi chua di hoc, cho den khi toi khong con di hoc nua, va mai mai sau nay van the! Di hoc thi hoc het lop o truong nay roi cung phai roi xa de den truong khac, khi Truong Dai Hoc cung khong con "chua" duoc toi nua, thi bay ra doi kiem song. Nhung o Nha Tho thi khac, di hoai, hoc hoai, nghe mai, ngam nghi mai, van khong the hieu duoc het. Chang trach duoc cac ong ba gia, dau gan dat xa troi ma van phai den Nha Tho de nghe loi Chua day!! Co mot ngay Chu Nhat, toi quyet dinh thu mot lan khong den Nha Tho, thu lam mot cai gi do khac di so voi cai lich trinh hang ngay cua minh. Tat nhien toi giau ba me ve chuyen ay. Toi noi doi la di le o mot Nha Tho khac, hoi xa mot chut, nen lay xe may di. Va thay vi den Nha Tho, toi da chay xe long nhong ngoai duong, va rot cuoc diem dung chan la mot quan banh xeo nho ben duong, gan cai Nha Tho ma le ra toi phai den du le. Toi thay nhung nguoi, di bo co, di xe co, di mot minh co, di voi gia dinh-co ba be va dat theo con cai cung co, tap nap chay vao Nha Tho, co nguoi den du le tre, tat ta chay ma mo hoi lam lem, quan ao xoc xech, co nguoi moi di lam ve, van con deo ca gio xach ma chay vao. Thoi gian mot tieng ngoi trong quan vua an vua cau gio cho het le, sao ma dai dang dac, va vo vi den the. Toi moi chot hieu ra rang, moi tuan troi qua cua toi, neu khong co mot tieng dong ho den Nha tho du le vao chieu Chu Nhat, thi cung se chang co duoc gi la thu vi!!

Thuo be, hoc truong Tieu Hoc gan ngay Nha Tho, thi tieng chuong chieu Nha Tho doi voi toi co mot y nghia cuc ky "quan trong", do la tieng ngan nga em diuu de thuong lam sao no bao hieu sap den gio tan hoc (4h30). Sau gio tan hoc, lai chay vao Nha Tho du le chieu, roi hoc giao ly Thieu Nhi. Moi ngay deu nhu the, chua bao gio thay chan nan hay luoi bieng (Khong giong nhu di hoc!!).

Bay gio, ngoai xa hoi, thanh cong hay that bai, gioi hay do, thi khi tro ve voi Nha Tho, toi van lai thay minh nho be, tam thuong, muon tim thay nhung phut vui tuoi nhe nhom nhat. Thay mot khoang troi that su binh yen... Biet bao nhieu con nguoi tu hop ve mot noi, bao nhieu con nguoi ay, ngoai xa hoi ho la ong no ba kia, hay chi la nhung nguoi ganh hang rong buon ban kiem an moi ngay, thi khi vao Nha Tho, ton giao da san bang tat ca nhung chenh lech gia tri trong cuoc song, de chi con lai la su than thien yeu thuong, san sang nhuong nhau mot cai ghe hay mot cho dung khi troi bat chot mua.

Co mot thoi gian dai trong doi song, cai con nguoi gai goc, uong nganh bat tri trong toi troi day. Cai thuo ay, va cai con be bat quy tac, ban so khai do, da thuong xuyen phong xe bat mang tren nhung xa lo, di som ve khuya, co the tieu hang may tieng dong ho cafe ca phao voi ban be, nhung lai loanh quanh, luoi nhac voi viec di le chi mot tieng dong ho ngay CN. Nhung cho dau co toi te den dau, toi van la mot nguoi Cong Giao, do la Goc Khuat Trong Tam Hon toi, do la tieng nhac nho, khong co tieng noi nao tu Thuong De, nhung trong tim toi co tieng thi tham, mot su tin tuong tuyet doi va mot tinh yeu khong can ly do. Khong ai co quyen va co the bat toi phai tin hay yeu Chua. Nhung Niem Tin va Tinh Yeu do la mot cai gi tiem an va am i trong toi, an vao trong mach mau, toi cu tin va cu yeu, tu thuo nho cho den lon, ma khong phai vi ai tac dong hay ep buoc. Toi tham cam on ba me da ban cho toi Ton Giao. Tren duong doi co biet bao la nga loi, nhung duc tin ton giao la con duong dau tien ma ba me day toi di, boi vi do la con duong ma khong co nga re nao het, toi chi viec di va cu di, ma khong lo lang gi. Nhung no cung chinh la mot cay cau treo, mong manh va chong chenh nhat, neu lo so, nghi ngo, buoc di ma tam hon bat an, nghi ngai, thi chac chan se nga!