Jun 14, 2011

Cambodia trip 09 - 12 June 2011

     Trong khi Công Đoàn Công ty tôi tổ chức cho nhân viên đi Nha Trang dự Festival biển, thì tôi lại dành quãng thời gian ấy mua 1 tour đi Cambodia của một công ty du lịch khác.

     Chuyến xe được gọi là “Liên Hiệp Quốc”, vì hầu hết thành viên trong đoàn đều không biết nhau, đến từ những quận huyện khác nhau trong Thành Phố, người xuất thân TP, người xuất thân từ quê, giọng miền Tây đặc. Họ là những gia đình, nhóm 3 người, nhóm 5-7 người, nhóm 12 người của một gia đình, mua tour du lịch của những công ty du lịch khác nhau, rồi gom lại thành một đoàn cho đủ một chiếc xe 45 chỗ. Nhưng nói chung ai cũng có ít nhất một người bạn đồng hành. Hình như chỉ có tôi là đi một mình.

    Buổi sáng đầu tiên của ngày thứ nhất: Có mặt tại điểm hẹn lúc 5 giờ sáng theo lịch trình, nhưng mãi đến 5 rưỡi xe mới thực sự lăn bánh. Có gia đình 12 thành viên lên xe sau cùng, già trẻ con nít đủ cả. Người trụ cột của gia đình đó là một anh thanh niên khoảng hơn 30, lăn xăn chọn chỗ tốt cho gia đình mình, anh ta làu bàu trách móc cô nhân viên công ty du lịch vì anh ta đăng ký trước nhất mà giờ lên xe lại hết chỗ hàng đầu. Anh ta thật sự là một người đàn ông tẹp nhẹp và nói nhiều quá đỗi. Một người phụ nữ ngồi gần một bác lớn tuổi, khi xe vừa lăn bánh, bác lớn tuổi lấy dầu gió xức vào bụng, thế là cô ta la bải hải lên rằng cô ta không chịu được mùi dầu gió. Bà bác lớn tuổi vội đưa tay vung vẩy trong không khí cố xua đi mùi dầu gió đang lan tỏa, vừa trấn an cô gái: “hết rồi, hết rồi, hì hì”… Lần đầu tiên tôi đi du lịch kiểu này, thấy những cảnh ấy, cũng không tránh khỏi ít nhiều chán nản. Đeo kiếng mát, đeo khẩu trang, cố chợp mắt một tí và bâng quơ nghĩ đến những người bạn đồng nghiệp của mình chắc đang hí hửng vui tươi check-in phòng tại Anna Mandara Nha Trang resort. Chỉ thấy đỡ chán hơn khi anh chàng hướng dẫn tên Sen bắt đầu thuyết trình về chuyến đi hứa hẹn những điều thú vị.

     Lần này đã là lần thứ ba tôi đến Cambodia, nhưng lần này tôi quyết định ghi lại một ít tư liệu về chuyến hành trình của mình, một việc để làm để giết thời gian trên xe ấy mà.

     Cambodia xem ra vẫn chẳng khác gì so với những lần trước tôi đến. Muốn đi vào Thủ đô Phnompenh vẫn phải qua phà. Nhưng lần này tôi thấy có một cây cầu đang được xây dựng. Anh Hướng dẫn địa phương cho hay, cây cầu này với kinh phí xây dựng là 143 triệu USD do Nhật Bản tài trợ không hoàn vốn (cho luôn). Và điều đặc biệt là, dù Nhật Bản vừa trải qua những đợt sóng thần và những khó khăn vừa qua, nhưng hiện tại họ vẫn đang rót tài trợ đầy đủ và đúng hẹn cho Cambodia để thực hiện công trình này. Nhật Bản thật là đáng nể !!

      Đời sống người dân các vùng ngoài thủ đô Phnompenh thật nghèo, nhà chủ yếu là nhà lá vách lá, hoặc vách gỗ ván cũ kỹ ọp ẹp, nhìn vào trong nhà không có vật gì đáng giá. Những con người ốm o đen đủi ngồi vật vờ trong những căn nhà vách gỗ tối tăm tồi tàn, chống cằm nhìn xa xăm ra bên ngoài đường. Tôi tự hỏi: họ có đang suy tư gì không, như tôi đang suy tư về họ?! Có nhiều ngôi nhà lá rách nát đến độ vách nhà phải dán giấy báo để tránh mưa gió tạt vào, và mùa nắng thì nằm trong nhà chắc thấy rõ bầu trời trong vắt.

     Cuối ngày thứ nhất của hành trình, khi cùng ăn tối ở nhà hàng, tôi đã quen mặt hết mọi người trong đoàn. Và dù chưa biết hết tên nhau, nhưng chúng tôi đã có tình cảm với nhau nhiều hơn, biết về nhau nhiều hơn. Qua đi những mâu thuẫn về tính cách của lúc đầu, thì nhận ra ai nấy đều đáng yêu và vui tính cả.



Trẻ em nông thôn Cambodia nhìn chẳng khác gì trẻ em Châu Phi


     Ở Cambodia tình trạng thiếu nước sạch vẫn còn trầm trọng, dù đã được Liên Hiệp Quốc giúp đỡ nhiều. Tuy nhiên, Cambodia làm nông nghiệp rất chân chất. Họ không dùng thuốc sau và các chất hóa học độc hại như Trung Quốc và Việt Nam. Gạo Cambodia rất ngon, nhưng khi họ xuất khẩu sang Thái Lan, Thái Lan nhập gạo Cambodia, sau đó dán mác “made in Thailand” vào và tái xuất khẩu sang các nước phát triển, thành ra người ta khen gạo Thái ngon. Một hình thức “tạm nhập tái xuất” !!
     Cũng vì Cambodia làm nông nghiệp chân chính, không sử dụng các chất độc hại kích thích phát triển, nên ở đây vẫn còn rất nhiều côn trùng. Người Cambodia họ ăn tất cả các loài côn trùng đó: từ bò cạp, chuột đồng, đến dế, cà cuống, niềng niễng, châu chấu… 
 


Bán dế chiên xù tính bằng lon như đậu phộng vậy !!     

      Người Cambodia 95% theo đạo Phật, vì vậy ở đất nước này rất nhiều Chùa chiền, và trong các Chùa chiền luôn có các tháp để hài cốt người chết. Người Cambodia không chôn cất người chết, họ thiêu và đưa tro cốt vào Chùa, vì vậy thật khó để kiếm được một cái nghĩa trang ở đất nước này.
       
      Cambodia là một đất nước kỳ lạ: tiếng Anh sử dụng rất phổ biến: các biển tên đường, tên trường học, trụ sở, khu đảng dân chủ (Cambodian People Party)... từ thành thị đến nông thôn, đều viết bằng tiếng Cambodia và tiếng Anh kèm theo. Họ hướng ngoại nhiều, vì vậy tại đây, tiền đô la Mỹ được sử dụng song song với tiền Ria, thậm chí được sử dụng phổ biến hơn cả tiền Ria, như trong Siêu thị, khu mua sắm địa phương, toàn bộ giá cả trên các mặt hàng đều được định giá bằng tiền USD.

      Lý do Cambodia trở thành một đất nước "Đô La Hóa", là do Cambodia là một đất nước nhập siêu, chủ yếu là nhập từ Việt Nam và Thái Lan. Khi bước chân vào các siêu thị tại địa phương, chúng tôi bắt gặp rất nhiều hàng hóa mang nhãn với ngôn ngữ Việt: từ dầu gội đầu, bánh mứt, hàng gia dụng.... Vì nhập siêu và đều qui đổi sang giá USD nên mọi hàng hóa ở Cambodia đều đắt đỏ hơn ở VN. Vì giá cả mọi thứ đắt đỏ nên khi có đám cưới, người đi dự đám cưới phải đi tiền mừng tối thiểu là 25 - 30 USD/ người đi dự đám cưới.

      Tuy nhiên, ở Cambodia có một điều khiến tôi thực sự nể phục, đó là:  Ở Siêm Riệp có Bệnh viện Kantha Bopha là bệnh viện khám chữa bệnh miễn phí cho trẻ em từ 12 tuổi trở xuống. Các bác sĩ phụ trách khám chữa bệnh cho các em là những bác sĩ giỏi người Pháp và những bác sĩ nhi khoa hàng đầu của Cambodia.  Trong khi Việt Nam - một đất nước đang trên đà lớn mạnh, được các nước phát triển đầu tư giúp đỡ nhiều, tại các thành phố ngày càng mọc lên nhiều cao ốc, trung tâm thương mai, khách sạn, các khu resort nghỉ dưỡng cao cấp tiện nghi như thiên đường đang mọc lên dày đặc như nấm sau mưa dọc theo đường bờ biển Việt Nam với vốn đầu tư không phải nhỏ... thế mà ở Việt Nam không hề có một Bệnh viện miễn phí nào. Trong khi ở đây - một nước nghèo nằm trong Top 5 của thế giới, mà đã từ bao nhiêu năm nay họ có một bệnh viện lớn miễn phí dành cho trẻ em. Họ xem trọng sức khỏe trẻ em - tương lai đất nước biết bao !!






( Các cô dâu - chú rể Cambodia chuộng màu sắc sặc sỡ, may là tôi có đeo kiếng mát -> khỏi chói mắt )



Đền Ta Phrom với các rễ cây to mọc trùm các nóc và tường đền qua cả trăm năm

Bắt gặp cô bé ăn xin đang ngồi đếm tiền khách cho trong một góc tối của Đền




(2 chú bé tôi yêu mến nhất: bé áo sọc là bé Di-một cậu bé hôn nhiên lí lắc, và bé áo vàng là bé Tin - chú bé uyên bác thông minh cực kỳ, mới 11 tuổi mà đã thuộc lòng Tam Quốc Chí, Chiến Quốc, lịch sử Việt Nam, và có óc suy luận nhanh đáng nể)


Đền Bayon với những tượng thần 4 mặt khổng lồ.

Ảnh nghệ thuật: đọ mũi với thần Bayon khổng lồ


Cây cầu Kim Cương định mệnh. Vì nó mà tôi sang Cambodia lần này.
Cambodia hấp dẫn tôi, nhưng cũng khiến tôi nhiều băn khoăn và suy nghĩ: một đất nước nghèo và một hệ tư tưởng khó hiểu. Về chế độ diệt chủng Pôn Pốt Yieng Sêri với cả đất nước có 343 cánh đồng chết. Người mình cầm vũ khí giết người mình một cách man rợ. Rồi thảm họa ở Cầu Kim Cương với gần 400 người chết và gần 800 người bị thương. Không một tiếng súng, không một viên đạn, chỉ là con người giẫm đạp lên nhau mà chết ngần ấy người. Cây cầu kiên cố hoành tráng mà mang trên mình một ấn tượng hãi hùng cho bất cứ người dân địa phương và du khách đến Phnompenh - một ấn tượng và bài học về sự ích kỷ của con người đối với đồng loại. 


Jun 6, 2011

Fam trip Vung Tau - Phan Thiet Beach 01 - 04 June 2011

     FAM trip Vũng Tàu - Phan Thiết 4 ngày 3 đêm với các bạn trong phòng Điều Hành: anh Kiên, anh Mẫn, anh Giang, anh Quang, Chị Đào, Hân và Mỵ.

      Lần này tôi được ở trong resort Princess D'An Nam. Nếu không phải là được ở miễn phí, thì có lẽ cả đời tôi cũng không được ở cái phòng như thế. Cho dẫu sau này tôi có tiền, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ ra một khoản tiền đáng giá cả tháng lương để đổi lấy một giấc ngủ trong một resort cao cấp. Thật phí phạm quá. Số tiền đó làm được bao nhiêu điều khác.

        Lần này đi khảo sát FAM trip, có 2 điều ấn tượng nhất với tôi: một là Khu Biệt thự cao cấp Sanctuary. Bước vào các villa ở đây, có cảm giác như đang đi vào căn cứ của các ông trùm Mafia Mỹ. Những người trong đoàn cũng nghĩ như tôi vậy. Nó khác biệt hẳn với thế giới của những con người bình thường bên ngoài: sang trọng, rộng lớn và tiện nghi đến lạ. Giá cả của những villa này thì khỏi nói, tính bằng USD với hàng dãy số không dài ở đằng sau mà chúng tôi không dám quy đổi thành con số tiền Việt chính xác. Nhưng kỳ lạ một điều, chị tiếp tân cho chúng tôi biết, trong số 25 villa đã có chủ sỡ hữu trong tổng số 28 villa của Sanctuary, thì người sỡ hữu chúng lại hầu hết là những đại gia Việt Nam, chứ không phải người nước ngoài, mà chính xác họ là giới Entertainment như hoa hậu, người mẫu, ca sĩ... Người VN nhiều người giàu quá. Tôi nhận ra thêm một sự cách biệt quá lớn, lớn hơn rất nhiều những tưởng tượng của tôi giữa những con người trong xã hội.

       Ấn tượng thứ hai của tôi là về Princess D'An Nam. Tôi thích resort này và cảm thấy ấn tượng về cách mà những manager ở đây set up để phục vụ khách: trong mỗi phòng ở đều có 1 Welcome letter với tên khách được viết rõ ràng trên đó, tạo cho người ta cảm giác họ là những vị khách quý và được chờ đón từ lâu lắm (điều này khác biệt với các khách sạn 5 sao và resort khác). Một điểm ấn tượng khác, là hoa tươi bày trí trong các phòng không phải là những bông hoa đẹp đắt tiền họ đặt mua ở đâu đem về như các khách sạn khác, mà lại đơn giản chỉ là những cành lá mà mỗi ngày người làm vườn cắt từ ngoài vườn đem vào cắm trong bình. Mỗi sáng những người làm vườn ra vườn cắt những cành lá màu sắc, đem cắm vào các bình trong các phòng, rồi họ lại chăm bón cho cây tươi tốt và mọc thêm hoa lá. Cách này, vừa giúp căn phòng có hoa tươi, vừa không tiêu tốn nhiều tiền một cách phí phạm cho việc đặt các loại hoa từ ngoài đem vào. Tôi nể họ vì ý tưởng đó. Cả resort Princess D'An Nam họ trồng rất nhiều hoa và cây cối, nhưng những bông hoa và cây họ trồng rất nghệ thuật: những cây hoa cho hoa đẹp nhiều màu sắc, xen lẫn với những cây hoa cho hương thơm, vì vậy đi dạo trong vườn người ta luôn ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa.



Sanctuary , mỗi villa đều có view ra biển và bờ sông...
có cả hồ bơi riêng trong mỗi villa
Sanctuary

Đây là trước cửa phòng mình trong Princess D'An Nam



(Những vật dụng sử dụng miễn phí trong phòng đều là đồ tốt, dành cho Spa. Điều này khác với hầu hết khách sạn/ resort cao cấp khác.


hồ bơi nhỏ

Hồ bơi lớn

Cái phòng mắc tiền nhất - phòng Princess
Như chỗ Hoàng Hậu ngủ (phòng mình chỉ là phòng của người hầu ngủ, hic , còn các ông con trai thì ngủ phòng của Thái Giám - chữ Mandarin là "Quan lại" mà, hi hi )

Đây là Dung Ma Ma
Đây là Tỳ Nữ

Có hồ bơi riêng

Những người cùng đi : Chị Đào - chị này quậy trời sập luôn, nhưng bị bệnh nghiện chụp hình. Không có mình bên cạnh để chụp hình cho (vì lúc ấy mình đi xuống bãi biển tìm chiếc bông tai bị rớt), chị ấy tự làm model tự làm photographer luôn nè. Bó tay !!!

Bé Mỵ và Bé Hân - dễ thương, nhưng ăn thì hơi bị nhiệt tình. Ăn sáng mà ăn từ 8 giờ đến 10 rưỡi mới chấm dứt. Resort người ta sợ luôn 

Anh Kiên - tấm này hơi bị...thô thiển, nhưng chẳng còn tấm nào khác, lấy đại vậy, ổng cũng chẳng biết đâu 







 




Phục vụ phòng trong các resort thật khéo tay quá, cái khăn mà họ gấp và trang trí thành các hình thù nhìn thật đẹp mắt và rất nghệ thuật.

2 con này mà mọi người tranh cãi mãi, không biết nó là 2 con thiên nga hay 2 con hải cẩu ?!