Mar 29, 2011

Cha tôi

photo      

      
       Người ta không chọn được chỗ mà sinh ra cho mình. Thưở bé tôi thường ước ao tôi sinh ra trong 1 gia đình khá giả hơn, như các bạn, sinh ra trong gia đình mà cha mẹ là dân trí thức, giáo viên hay bác sĩ... Nhưng có khác gì đâu? Người ta sinh ra ở đời ai mà chẳng bắt đầu từ trần trụi, không tóc không răng và đều bắt đầu sự sống bằng tiếng khóc? vậy thì sinh ra trong gia đình khá giả hay nghèo nàn thì có khác gì nhau? Mãi đến khi lớn lên, biết suy nghĩ và nhận thức cuộc sống, tôi mới hiểu rằng cái vốn quý giá nhất của con người khi sinh ra ở đời, không phải là ở sự trí thức hay của cải sẵn có của cha mẹ, mà là ở nền tảng đạo đức gia đình.

        Nhưng thưở bé thì tôi không ý thức được điều đó. Vì tôi học giỏi nên cha tôi luôn được ngồi trên hàng ghế Hội Phụ Huynh Danh Dự của trường trong những ngày nhà trường tổ chức lễ phát thưởng tổng kết cuối học kỳ hoặc cuối năm.  Đáng lẽ phải lấy đó làm điều hạnh phúc và hãnh diện, thì tôi lại thấy xấu hổ. Cha tôi, gương mặt đen sạm vì nắng cháy, dáng cao gầy, không có lấy một chút cái vẻ bệ vệ và cặp kiếng gọng vàng chóe nom rất trí thức như phụ huynh các bạn khác, vì thế trông ông luôn lọt thỏm trong những hàng ghế cao quý ấy. Cha tôi không khéo nói như người khác. Ông biết thế nên càng thầm lặng, luôn chọn chỗ thấp nhất trong những cuộc họp mặt.


        Cha tôi tham gia vào Hội Phụ Huynh của Nhà trường được 2 năm thì ông xin thôi không tham gia nữa. Ông trả lời với mọi người rằng: không có nhiều thời gian, vì công việc bận rộn. Nhưng tôi lại nghe cha nói với mẹ rằng: vào Hội Phụ Huynh phải là những người có tiền, vì nhà trường họ thường kêu gọi hỗ trợ này nọ. Mọi phụ huynh đều đóng góp một ít, mình lại là người trong Hội Phụ huynh nhà trường, đóng ít, người ta cười cho. Thế là những năm sau đó, dù tôi vẫn học giỏi và dẫn đầu lớp, nhưng trên hàng ghế Phụ Huynh danh dự đã không còn bóng dáng lọt thỏm của Cha tôi, chỉ vì cha mẹ tôi nghèo !!



       Cha tôi là người hời hợt và không kỹ tính, mọi người đều bảo thế, nhưng ông lại là người thích đi “góp nhặt những kỷ niệm nhỏ nhoi làm niềm hạnh phúc to lớn”. Những bức ảnh cũ, không tấm nào ông để mất. Ông lại ghi những dòng chữ để nhắc nhớ kỷ niệm ở mặt sau bức hình, như ngày, tháng, năm và địa điểm chụp bức ảnh ấy. Những tấm bằng khen từ nhà trường, ngày xưa ông hay dán hết lên vách nhà, để thỉnh thoảng nhìn mà lấy đó làm niềm vui, niềm hãnh diện. Sau này nhà tôi xây sửa, tôi đã lột hết ra để vất đi, vì nó cũng đã ố cũ, nhưng ông lại nhặt lại, gom góp và lại cất vào tủ. Mẹ tôi và chúng tôi đều không thích thế, vì cho rằng ông “lẩm cẩm” quá.



       Năm ấy, cha tôi bệnh một trận thập tử nhất sinh, hầu như không còn hi vọng gì níu kéo chút sự sống cho ông. Trong khi ông còn đang nằm ở bệnh viện, tôi về nhà và mở ngăn kéo tủ của ông để tìm những tấm Bằng Đại Học và vài Chứng chỉ để nộp cho công ty theo yêu cầu của họ. Lật đật, tôi làm rơi quyển album cũ kỹ mà lớp giấy kiếng đã bong tróc nhiều mảng. Gương mặt những con bé, cậu bé mắt to tròn, tóc mái cắt rất ngố và nụ cười hồn nhiên bên cha mẹ trong những tấm ảnh cũ nhưng rất có hồn. Những tấm ảnh đen trắng, chụp cha mẹ với những người họ hàng ngoài quê có dịp vào Sài gòn chơi vào cái năm nào xa lắm. Có tấm đã rách toạc mà cha tôi còn lấy băng keo trong dán lại, nhìn không được khéo léo nhưng cũng đủ thấy được rằng ông đã rất cố gắng để hàn gắn nó. Những khoảng trống cuối cùng của quyển album, cha tôi dành để những phong bao lì xì đỏ rất cũ kỹ mà ông luôn luôn đề tên đứa con bên ngoài và những lời cầu chúc cho con trong năm mới. Những phong bao lì xì chúng tôi đã lấy hết ruột, rồi vất đi. Cha tôi đã nhặt lại, cất giữ cẩn thận như nâng niu những kỷ vật quý về những đứa con bé nhỏ, và để thấy sự biến chuyển lớn dần lên của chúng theo năm tháng: những phong bao cũ nhất ghi lời chúc con chăm ngoan học giỏi, những phong bao mới nhất chúc con thành đạt hạnh phúc…



        Những bức ảnh cũ làm cầu nối lôi tất cả kỷ niệm tuổi thơ trôi về không ngừng: hình ảnh cha chở tôi đến trường trên chiếc xe đạp chở muối những ngày đầu đi học để sau này quen đường tự đi bộ một mình, rồi những đòn roi quở mắng cho những lần trốn học đi chơi hoặc vì giận ba mẹ mà đi chơi suốt cả ngày không về… Bao nhiêu là tội, bao nhiêu là roi đòn, và bây giờ bấy nhiêu là hối tiếc…



        Làm con, thường chỉ giữ những kỷ niệm tội lỗi của mình, còn trong trái tim cha mẹ thì chỉ giữ toàn là những kỷ niệm tốt đẹp về con.



       Tôi chắc chắn rằng ba mẹ tôi không còn nhớ đến những lần tôi cố tình hất bể chén dĩa khi bị quở mắng vì tội gì đó; không còn nhớ đến những giậm giật quét nhà mà cố tình khua cho lớn tiếng để ba mẹ biết tôi đang giận lắm; không nhớ đến những cái tát cho nên thân nên người… Nhưng tôi chắc chắn rằng cha mẹ tôi có thể kể ra hàng đống những hình ảnh bé nhỏ của tôi từ ngày thơ ấu, những hạnh phúc tràn trề khi thấy tôi biết lật, biết bò rồi chập chững biết đi; những phần thưởng và bằng khen từ nhà trường, những lời khen tốt đẹp trong Sổ Liên Lạc. Có lẽ tôi đã quên hầu hết những biến cố tốt đẹp của đời mình nhưng cha mẹ tôi thì có thể nhắc lại tất cả chúng…



       Những điều này tôi chưa bao giờ nói với cha tôi, người cha bình dị và thầm lặng hơn những người khác. Nhưng bây giờ tôi biết cha tôi không phải là người hời hợt và thiếu kỹ tính, bởi cha đã luôn biết trân trọng và gìn giữ những báu vật cho chúng tôi, là những kỷ niệm về những khoảnh khắc đẹp và không bao giờ trở lại trong đời lần nữa. Cha tôi có thể không dạy chúng tôi những điều thật to tát, nhưng ông lại dạy chúng tôi một điều thật giản dị: “Nước qua cầu, thời gian trôi mau… Nơi bền lâu là nơi lắng sâu…” – trân trọng những bức ảnh cũ.

Mar 28, 2011

Sự lựa chọn hoàn hảo là: KHÔNG CHỌN LỰA GÌ CẢ


be ngu - doi nghich by you.
Con nhà giàu - Con nhà nghèo
Con nhà nào thì khi sinh ra cũng giống nhau, không tóc, không răng, không khác nhau gì cả.

Lớn lên một chút con nhà giàu có nhiều bánh kẹo hơn để ăn, nhiều quần áo hơn để mặc, nhiều đồ chơi hơn để chơi. Sáng ngủ dậy đã vài loại sữa đang chờ đón con nhà giàu, còn con nhà nghèo thì tuần 1 quả trứng vịt lộn, vài ngày một hộp sữa vinamilk. Nhưng con nhà nghèo vẫn sống, vẫn khỏe chả thua gì còn nhà giàu.

Con nhà giàu đứng tần ngần trước hàng đồ chơi, giữa đống màu sắc, hình thù hỗn độn, chọn chọn và chọn vài bộ. Con nhà nghèo đứng tần ngần trước đống đồ chơi, đôi khi ra về tay không. Đôi khi nhặt một con ngựa nhỏ bằng nhựa rẻ tiền, màu trắng nhạt, hay một khối rubic, lắm sắc nhiều màu, chơi quanh năm suốt tháng.

Càng lớn con nhà giàu và con nhà nghèo càng khác nhau. Con nhà giàu có nhiều thứ để chọn hơn như quần áo, giày dép, phụ kiện, xe cộ, điện thoại, máy tính, nước hoa. Con nhà nghèo không có nhiều như thế, chỉ lựa chọn những gì thật cần thiết cho mình như đôi xăng đan màu nhàn nhạt đi cả mùa mưa lẫn mùa nắng.

Nhưng có phải càng có nhiều sự lựa chọn càng hay không?

Khi mà con nhà giàu đôi khi cảm thấy bực mình, nhiều lúc cảm thấy chán nản vì sự lựa chọn của mình. Thấy cái này hay, cái kia đẹp, nhưng chỉ được vài ngày. Lại chán, lại muốn đi tìm cái mới, tìm một sự lựa chọn hoàn hảo hơn. Con nhà giàu chẳng vứt cái cũ đi, chẳng cho đi, cứ giữ lại, và nèn thêm cả những cái mới vào cái tủ của mình. Để rồi có những khi đứng trước cái tủ, lại tần ngần chẳng biết chọn cái gì cho mình?

Còn con nhà nghèo, không nhiều sự lựa chọn, nên cái gì đã chọn là thực sự cần thiết, là thực sự hài lòng, là sự lựa chọn hoàn hảo.

Cuộc đời vẫn thế, có quá nhiều sự lựa chọn thì càng khó lựa cho mình phù hợp, cái cần thiết. Cứ mãi đuổi theo sự lựa chọn hoàn hảo, mà không biết rằng, sự lựa chọn hoàn hảo là không phải lựa chọn.

Mar 22, 2011

Made in Vietnam ^_^"

Made in Vietnam ^_^" (cười chút chơi) 


photoan toàn trên hết !!
photo -> chơi ác
 
photo

photo
 
photo ->đạo màu vàng
  photo
 
photoNhiều hơn cả siêu thị ^_^"
 
photoVô tư
 
photo
 
photo
  photo

photo

photoSáng kiến

photo

photo -> Nhí nhảnh ghê

photo
  photo

photo

photomade in Vietnam !

photo
  photo
  photo
  photo
  photo

photo
  photo -> bạn chọn cái nào? photo
  photo -> kỹ lưỡng quá đáng

photo -> nhớ lộn quy trình ^_^"
  photo Chấp hành nghiêm túc luật lưu thông phải đội nón bảo hiểm ^_^"

Mar 8, 2011

Lời ru của mẹ


motdoimerucon by you.

 “À…ru hời…ơi hời ru…”

       Mỗi người VN sinh ra và lớn lên, ai cũng ít nhiều từng được mẹ ôm trong long, được mẹ dìu vào giấc ngủ bằng tiếng à ơi ru hời êm dịu. Lọt long mẹ, chắc chắn những em bé hạnh phúc nhất là những em bé được mẹ ẵm bồng và thiu thiu trong những lời ru của mẹ. Với tôi, những lúc thất bại, vấp ngã trên đường đời, niềm hạnh phúc bình yên tôi mong mỏi là có được một giấc ngủ trưa trẻ thơ như cổ tích: dưới cái nóng mùa hè oi ả, được mẹ quạt cho ngủ, và bên tai là tiếng hát ru ạ ời của mẹ - giọng hát vẫn ngọt ngào đã theo tôi suốt những tháng năm thưở nhỏ, giờ lại nghe mẹ hát, được mẹ quạt cho ngủ, lại thấy dường như bao nhiêu năm qua chẳng hề làm cái con bé con là tôi thay đổi về hình thể và tâm tính: tôi vẫn nhỏ bé và cần được che chở.

      Chập chờn giấc ngủ, và chập chờn cả những hồi ức xa xưa bị đánh thức trở về trong câu hát ru và những làn gió từ tay mẹ…

“Từ khi, từ khi con vừa biết nói
Trên môi đã vang tiếng “Mẹ”
Bên tai đã nghe tiếng mẹ
Tiếng mẹ ầu ơ hát ru…”

       Đã bao nhiêu năm từ cái thưở mỗi buổi trưa trông mẹ đi chợ về với tất cả nỗi nhớ nhung nhất?! Người đầu tiên trong đời cho tôi biết nỗi nhớ nhung chính là mẹ, ngày nào cũng gặp nhưng ngày nào cũng nhớ, càng gần đến lúc mẹ về chợ thì nỗi nhớ càng quay quắt. Bao giờ mẹ về đến nhà cũng là 2-3 giờ chiều, và bao giờ tôi cũng thấy mẹ từ xa, từ đầu con hẻm dài hun hút. Dáng mẹ tôi không bao giờ tôi lẫn với ai được. Mẹ ngày ấy, bao giờ cũng là quang gánh hai vai, mà chiều tan chợ về có lẽ nó đã nhẹ hơn gấp bao nhiêu lần so với buổi sáng bắt đầu gánh hàng đến chợ. Mẹ ngày ấy, bao giờ cũng là áo bà ba cũ bạc với vài mảnh vá như những ô cửa sổ con con, và quần thùng đen mà gấu quần đã nhăn gấp lên từng lằn một. Mẹ ngày ấy, hâu như luôn luôn đi chân trần, đôi chân với những vết nứt vì đi bộ nhiều, và gương mặt đen sạm đi vì nắng. Nhìn lam lũ quá, mẹ tôi!

       Sau mỗi buổi về chợ, khi đã cởi xong bớt một cái áo bà ba ngoài ra, là mẹ lại ôm ngay lấy đứa con bé nhất, rồi vừa ăn cơm, vừa cho nó bú trong long. Xong rồi thì mẹ hát – hát ru. Cái chất giọng Bắc ngọt ngào, cùng những hình ảnh cánh cò, ruộng lúa, cổng làng mẹ mang từ quê mẹ vào Sài Gòn, vang lên nhẹ nhàng trong buổi trưa hè yên ả. Cái cơ cực lam lũ của cuộc đời mẹ đã giũ nó lại ngoài cửa, để khi bước chân về nhà, ôm lấy những đứa con, nhìn chúng lục quanh gánh kiếm bánh trái, rồi lại nhìn chúng ngủ khì như những con chó con là mẹ thấy hạnh phúc nhất. Để rồi đến sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, khi mẹ lại quàng lên vai quang gánh hàng trái cây nặng trĩu ra chợ, mẹ lại nhớ đến cái hình ảnh thân thương của lũ con lúc ngủ khì ấy, để lấy đó làm niềm vui cho cả một ngày chợ cho dẫu đắt hay ế.

“ Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường họ mẹ đi trường đời … À…ơi…”

      Qua câu hát ru của mẹ, những hình ảnh quê hương giản dị mà ngọt ngào: cánh cò bay lả bay la, bay từ ruộng lúa bay qua cánh đồng, cầu tre gặp ghềnh khó đi…cứ đi vào tiềm thức ta tự nhiên như thể quen thuộc lắm, mặc dầu ta chưa bao giờ biết thế nào là cánh cò, ruộng lúa, cầu tre cổng làng… Quê hương của mẹ cũng là quê hương của ta. Tất cả như đều có thể mường tượng và làm xúc động lòng người khi ta được nghe qua lời hát ru của mẹ.
Hát ru con, đó không chỉ là nét đẹp truyền thống của dân tộc Việt, mà đó còn là cả tình yêu thương bao la mà mẹ dành cho ta thưở đầu đời. Đáng tiếc, ngày càng nhiều những người mẹ trẻ không còn thích hát ru con nữa. Nếu không phải đưa cho người giúp việc ru đứa trẻ ngủ, thì cũng à ơi ạ ời vài câu không ra câu cú, đứa trẻ càng khóc thì người mẹ càng “ạ ời” to hơn để át tiếng đứa trẻ, rồi khi nó chịu nằm yên thì người mẹ lại mở máy hát để nhờ ca sĩ đảm đương hộ nhiệm vụ ru đứa trẻ ngủ. Đối với những người mẹ trẻ ngày nay, yêu con và cố gắng đáp ứng cho con tất cả những gì mà mọi người cho là tốt nhất, để đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, xinh xắn, nhưng đáng buồn thay, đâu đó, lời ru lại là thứ thật xa xỉ! Họ không biết rằng, hát ru mới chính là điều tuyệt vời nhất là người mẹ dành cho con từ cái thưở chập chững làm người…

       Đi suốt cuộc đời, đôi lúc nào đó bất giác được lắng nghe những giai điệu môc mạc qua câu hát ru của người mẹ, ta bỗng thấy như sợi dây cuộc sống đang căng thẳng cũng phải chùng lại, tự một nốt trầm trong bản hòa tấu phức hợp của cuộc sống. Cuộc sống vội vàng quá, chỉ có những lời ru bất chợt thoáng nghe ấy mới cho ta những phút nhớ tới mẹ, nhớ tới những ước mơ đã thành hình từ thưở bé. Ai cũng nhận ra một điều là, khi ta cứ lớn dần lên theo năm tháng, thì niềm hạnh phúc đạt được ước vọng khi con người ta trưởng thành ở mỗi giai đoạn phát triển, cứ lớn dần, lớn dần và lấn át những ước mơ cỏn con khác. Khái niệm về hạnh phúc ở mỗi giai đoạn làm người cũng biến chuyển theo. Ta càng trưởng thành, những ước mơ càng to tát quá, hạnh phúc của sự thành đạt trong cuộc sống cũng lấn át luôn cái hạnh phúc và tiềm thức về một niềm hạnh phúc mà ta đã nếm trải cho những ước mơ cỏn con ngày xưa cũng ngạt nhòa đi. Ta cảm nhận hạnh phúc theo cách khác: tham lam và hời hợt. Khi còn nhỏ, chúng ta rất thích chơ với cha mẹ, thích ở gần cha mẹ. Còn khi lớn lên, chúng ta rời xa họ, và chỉ trở về khi ta gặp chuyện buồn… Cho dẫu thế nào đi nữa, thì cha mẹ vẫn ở đó, sẵn sàng cho chúng ta tất cả những gì họ có để mong chúng ta hạnh phúc. Khái niệm về hạnh phúc khi ta còn nhỏ mang cái tên là “Cha mẹ”. Còn khi ta lớn lên, khái niệm hạnh phúc của ta là những gì ta cho rằng ta phải giành giật mới có được, mà ta quên mất một điều rằng: những con người hạnh phúc nhất thế gian là những con người đang còn Cha còn Mẹ !

      Rồi một ngày nào đó, chỉ khi đối diện với những kỷ niệm thời thơ ấu, như khi ta cầm trong tay một tấm ảnh lúc nhỏ, khi nghe câu chuyện cha hay mẹ kể về ta của ngày xửa ngày xưa ta bé tí teo, hay khi tình cờ nghe một giai điệu ru con đã lãng quên từ lâu trong tiềm thức, người ta lại có xu hướng tìm về hình ảnh người mẹ thân yêu.

       Nếu như không có đâu đó vẫn còn những người phụ nữ còn ghi nhớ những lời ru của mẹ, của bà rồi hát lại cho con nghe, thì chắc hẳn lời ru cũng sẽ dần mai một, cho đến một ngày người ta chỉ có thể nghe nó trong “Viện Bảo Tàng của lớp người đi trước”. Và khi ta mang trong tim những lời hát ru êm đềm như suối hát, ngọt ngào như dòng sữa mẹ, thì dù cuộc sống có biến chuyển thế nào đi nữa, cũng sẽ không có gì thay thế được hồi ức đẹp trong ta về tình yêu mẹ dành cho con.

       Hãy thử một lần thôi, nghe lời ru trong buổi trưa hè oi ả, thiu thiu bên hiên nhà trên chiếc võng nhỏ, ta sẽ thấy mình bé lại. Dù chỉ một lúc thôi, để ta thấy cuộc sống này vẫn đậm chất sử thi về tình mẹ, về một cuộc sống ấm êm, nơi đó ta đã lớn lên, không phải chỉ bằng dòng sữa, ta lớn lên còn bằng lời ru….

“ Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn…
Bà ru mẹ… mẹ ru con…
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru…” (Nguyễn Duy)