Có một nhà leo núi, sau nhiều năm chuẩn bị đã bắt đầu thực hiện ước mơ là chinh phục một ngọn núi thật cao. Và vì muốn giành trọn vinh quang, ông đã ra đi một mình. Đêm xuống, để rút ngắn thời gian chinh phục đỉnh núi, ông quyết định tiếp tục leo lên... trong khi trời tối như mực, mây che cả trăng sao, đường đi thì khó thấy.
Gần tới đỉnh, bị trượt chân, ông rơi thẳng xuống, ông chỉ còn mơ hồ thấy vài chấm đen, rồi bị khoảng không nuốt lấy. Khi cái chết gần kề, bỗng một cái gì giật mạnh làm ông suýt rách bụng: hoá ra đoạn dây quấn trên mình ông vướng vào mỏm đá, ông bị treo lơ lửng trong đêm đen và im lặng. Ông bị treo lơ lửng trong đêm đen bên vách núi. Tuyệt vọng, ông nắm chặt sợi dây và kêu:
- Lạy Chúa! Xin tới giúp con’’.
Một giọng trầm ấm mạnh mẽ xé tan im lặng:
- Con muốn Ta làm gì cho con?
- Xin Chúa cứu con
- Con tin Cha có thể cứu con được ư ?
- Lạy Chúa, con tin chứ !
- Nếu con tin, thì hãy cắt sợi dây tay con đang nắm , buông tay rơi xuống đi.
Nghe đến đó, nhà leo núi tái mặt, Ông hơi do dự, rồi càng nắm chặt sợi dây hơn nữa.
Hôm sau, người ta thấy nhà leo núi đã chết cóng tong teng bên vách núi, mà tay vẫn nắm chặt sợi dây. Ông chỉ cách mặt đất vỏn vẹn... nửa thước !!