Nov 30, 2010

Bất Hiếu

photo



        Đời vua Minh Mạng, có hai cha con kia nhà ở gần nhau. Cha thì nghèo mà con thì rất giầu. Đêm khuya nọ, cha lén sang nhà con xúc trộm gạo.


        Con thức giấc tưởng là kẻ trộm, vội vác gậy đánh vào lưng, chẳng may cha lăn ra chết. Toà án xã huyện đều xử là “ngộ sát”, sau đó hồ sơ đựợc gởi về kinh đô Huế. Vua Minh mạng mở hồ sơ ra, ngài thức cả đêm đọc đi đọc lại vụ án, và cuối cùng vua quyết định cho xử lại và truyền lệnh xử tử người con. Vua Minh mạng phân tích rằng: “Không phải chỉ xét việc giết người, mà phải xét việc ăn trộm. Tại sao người cha phải đi ăn trộm? Lại là ăn trộm của con? Một người con giầu có mà để cha mình đói khổ, đến nỗi đêm hôm phải sang nhà con ăn trộm gạo, thế thì người con đó là gì? Có đáng là con không?


        Tội con bất hiếu như thế là thật đáng phải chết. Trước khi đã giết lầm cha bằng gậy, thì đứa con đã để cha nhục nhã và chết đói rồi!

[Sưu tầm]

       Phải nhận rằng, luật về báo hiếu, phụng dưỡng cha mẹ ngày nay mỗi dễ dãi dần so với trước, cùng với khuynh hướng quy về chính mình, dù luật đời vẫn còn, luật đạo càng không thể bỏ. 

       Phải nhận rằng, con người nói chung, con cái nói riêng, ngày nay văn minh lịch sự, kiến thức nâng cao, phương tiện hiện đại hơn, nhưng về mặt đạo đức, đạo hiếu, đạo nghĩa thì lại không quan tâm đúng mức, lại coi đó là những nhu cầu giống mọi nhu cầu khác trong cuộc sống. Nghĩa là có cũng được, không có cũng chẳng sao.

       Vì thế, ngày càng có nhiều hoàn cảnh éo le và bi ai hơn cho các bậc sinh thành dưỡng dục là ông bà, cha mẹ, dầu con cái vẫn còn, và kinh tế của chúng không quá nghèo đến nỗi không thể lo cho mẹ cha được.

       Có nhiều người tìm cách đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão để cho đỡ phiền hà, nhờ vậy có nhiều thời gian để lo việc riêng, để đi nghỉ, đi du lịch.

       Có nhiều người môi miệng ngon ngọt, nhưng lại tìm cách đẩy cho anh em, người khác nhận nuôi cha mẹ, còn mình thì đứng ngoài cuộc.

       Có nhiều tìm bỏ tiền ra mướn người khác lo cho cha mẹ, thay vì chính mình phải làm.

      Có nhiều người để cho cha mẹ sống cùng, nhưng lại coi cha mẹ như con cái, như người làm, như người ở, nghĩa là muốn ăn thì phải làm.

      Có nhiều người còn hành hạ cha mẹ như người ở, như tù nhân, không cho cha mẹ bất cứ một quyền lợi gì trong gia đình, dù vẫn phải làm lụng vất vả như mọi người trong nhà.

      Có nhiều người tiền bạc chẳng thiếu, vậy mà chẳng giúp đỡ anh em đã đành, ngay cả cha mẹ cũng không giúp đỡ, để các ngài phải quá vất vả lo cơm ăn áo mặc, phải đi ăn đong từng ngày.

      Có nhiều người dùng tiền để tiếp tế cho cha mẹ, rồi coi đó là đã làm xong bổn phận của mình đối với các ngài.

      Có nhiều người coi tiền bạc vật chất và những việc làm cho bố mẹ là việc bác ái, nên cha mẹ phải tỏ lòng biết ơn, còn không thì chẳng hài lòng.

      Có nhiều người khinh thường bố mẹ ra mặt, nặng lời, chửi bới xỏ xiên, chì chiết. Như trường hợp nọ: vợ chồng con cái ăn cơm nóng ở nhà trên, còn cho mẹ già ở nhà ngang, ăn một tô cơm nguội, thức ăn là lựa con cá nào ngon trong đống cá khô mua nấu cho heo, rồi rửa sạch, kho cho mẹ ăn. Lúc mẹ chết thì lại khóc thật to, đám thật lớn, và có đủ trống kèn ầm ĩ. Đúng là : 

Lúc sống thì chẳng cho ăn
Đến khi nhắm mắt làm văn tế ruồi

       Thực tế càng nhìn càng suy thì càng đau lòng cho nhiều bố mẹ khi phải rơi vào những tình cảnh khó nói, hoặc không nói được. Bởi các đã ngài tự nguyện ban hết sức khỏe, thời gian, tiền bạc, hy sinh, tình yêu cho con, nên giờ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

        Nếu luật pháp nghiêm minh thì chắc số cha mẹ bị con cái bỏ rơi, coi thường hay lơ là sẽ ít lại.

        Nếu mỗi người con nhờ học cao hiểu rộng mà hết lòng yêu thương phụng dưỡng cha mẹ, thì các ngài bớt buồn tủi và nhục nhã khi sức đã tàn, đời đã khép.

Ta hãy tâm niệm những câu sau:

Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Ta có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được cha mẹ.

        Đừng để hối tiếc khi các ngài qua đi trong đau buồn rồi ta phải hối hận, giá mà, biết vậy, nếu còn sống thì thì…

Nov 29, 2010

Bà Lão và 5 đồng tiền vàng

photo


        Ngày xưa ở một làng quê hẻo lánh nọ có một bà lão. Bà ta không có ai thân thích và rất là nghèo. Mặc dù vậy bà ta là một người rất sùng đạo. Mỗi buổi tối, người ta thường thấy bóng của bà qua ngọn đèn dầu, quỳ tụng kinh trước một trang bàn thờ nhỏ.
Tiếng bà tụng kinh êm êm hòa với tiếng mõ vang đều đi khắp xóm. Khi gà gáy canh một thì lời tụng hồi hướng công đức của bà cũng đã vang sâu vào trong tâm tưởng của những người dân làng. Cho đến một đêm nọ, khác hơn mọi đêm, căn nhà nhỏ của bà lão tối om chẳng chút ánh sáng nào. Im lặng bao trùm cả xóm. Những người láng giềng lấy làm lạ và trở nên lo âu.
  


      Chẳng chờ đợi được nữa, họ rủ nhau đến nhà bà lão để hỏi thăm. Một người gõ cửa và hỏi: “Thưa cụ, mọi việc đều như thường cả chứ?” Bà lão trả lời: “cám ơn các cô chú, tôi không sao”.
  


       Những người láng giềng nghe thế cũng lấy làm an tâm và trở về nhà, mặc dù họ chẳng hiểu lý do gì mà bà lão không còn tụng kinh như thường lệ!
  


       Thế rồi bốn năm đêm liên tiếp trôi qua, vẫn không nghe tiếng bà lão tụng kinh trở lại. Căn nhà nhỏ của bà vắng đi ánh sáng leo loét của ngọn đèn dầu. Những người láng giềng không còn chịu đựng nổi sự thắc mắc, lại rủ nhau đến nhà bà lão.
  


       Một người hỏi: “Thưa cụ, chúng con đã quá quen với tiếng gõ mõ tụng kinh của cụ mỗi đêm. Bây giờ mất đi tụi con đâm ra thấy nhớ, như thiếu thốn một cái gì. Xin cụ cho biết vì cớ gì mà cụ lại chẳng còn tụng kinh như xưa nữa?”
  


       Bà lão thở dài đáp: “Này các cháu ơi, cả đời của ta, ta để dành dụm được năm đồng tiền vàng. Nhưng mấy ngày trước đây, trong lúc ta vắng nhà, có tên trộm vô tâm nào đã vào lấy cắp mất cả. Ta buồn rầu vì tiếc của quá nên chẳng còn lòng dạ nào mà tụng niệm gì nữa hết!”
  


       Những người dân làng nghe thấy động lòng, vội vàng rủ nhau đi gom góp tiền bạc. Chẳng phút chốc là đã có đủ năm đồng vàng để đến đưa cho bà lão.
  


       Tối hôm sau, dân làng âm thầm rủ nhau đến tụ họp trước nhà bà lão để nghe tụng kinh. Nhưng thất vọng thay, đêm khuya dần mà vẫn không thấy bà lão đốt đèn tụng kinh.
  


       Cho đến khi gà gáy canh một thì họ vội gõ cửa và hỏi: “Này cụ, bây giờ cụ đã có đủ năm đồng tiền vàng rồi, vì cớ gì mà cụ vẫn chưa tụng kinh”!
  


       Bà lão thở dài não nuột và nói: “Này các cháu ơi, nhờ lòng thương của mọi người mà ta đã có lại năm đồng vàng. Nhưng ta vẫn chẳng còn lòng dạ nào mà tụng niệm. Đầu óc ta cứ nghĩ hoài, phải chi đừng có tên trộm tham lam ấy thì bây giờ ta đã có tới mười đồng vàng rồi!”
 

[Gs. Duy Nhiên]

       Ta không nói đến lòng tham của con người, nhưng ta phải nhìn nhận về sự ảnh hưởng lớn lao và chi phối không nhỏ của tiền bạc vật chất đến cuộc sống thường ngày. Nó có thể làm cho ta vui mừng hân hoan và vui sướng hạnh phúc, hoặc nó cũng có thể làm cho ta đau khổ, thất vọng, chán nản, tự tử.
  


       Có nhiều vật chất cũng sướng. Có nhiều tiền bạc cũng thích thật.
  


       Những người nghèo phải lam lũ vất vả để kiếm cơm áo hàng ngày, thì người khá giả chẳng cần bận tâm về cơm ăn áo mặc.
Những người nghèo phải lo cơm ăn áo mặc thì làm gì có nhiều thứ phương tiện vật chất để học hành, giải trí, vui chơi, thư giãn, còn người khá giả thì có.


 

       Những người nghèo khó vật chất thì thiếu thốn mọi thứ mọi bề, mọi phương tiện để phục vụ cuộc sống hàng ngày. Từ lương thực thể xác đến nhu cầu tinh thần, từ văn hóa giáo dục đến du lịch nghệ thuật, từ âm nhạc hội họa đến thơ ca văn học… Đang khi người giàu có thì quá bình thường đối với họ.
  


       Những người nghèo thường chịu nhiều thiệt thòi về nhiều mặt, còn người giàu có lại thuận lợi hơn vì có đủ điều kiện để phục vụ cuộc sống.
  


        Những người nghèo dường như bị coi thường tiếng nói, ít được tin tưởng, có thể còn bị đối xử không công bằng. Còn người giàu thì dễ có thế, dễ có sức mạnh, bạo ăn bạo nói, hàn hđộng một cách mạnh dạn, tự tin.
  


       Tiền giúp con người giải quyết được rất nhiều vấn đề trong cuộc sống. Tiền làm vui thích lòng người, bất kể là ai, dù tu hay không tu, dù là dân thường hay bậc quyền quý.
  


        Con người sinh ra đến khi lìa đời, chẳng mấy người lại không gắn bó với tiền bạc vật chất, chẳng mấy người ít nhiều đã bị tiền bạc chi phối.
  


        Tiền bạc chẳng có tội tình gì. Xấu hay tốt do người dùng nó mà ra.
Nếu sử dụng vào mục đích xấu thì nó có thêm sức mạnh để làm hại, phá đổ và hủy diệt cho mình và cho người người, cho tự nhiên cũng như siêu nhiên.
  


         Nếu sử dụng vào mục đích tốt, thì nó cũng tạo được sức mạnh của xây dựng và kiến tạo cho cả tinh thần lẫn vật chất, cả đời này lẫn đời sau.
  


        Điều quan trọng là ai sẽ bị lệ thuộc, bị lôi cuốn, bị điều khiển bởi tiền bạc, và ai là người giữ được tâm hồn và cuộc đời thanh thoát, nhẹ nhõm vì không bị chi phối bởi vật chất.
  


        Ma quỷ thật tinh vi khi nhìn thấy nhu cầu quá mạnh của con người về tiền bạc vật chất, cùng với lòng ham muốn, thích gắn bó với nó. Vì thế, chúng đã bày ra nhiều dịp để cám dỗ, lôi kéo con người sử dụng sai mục đích, gây hại cho thế giới.
  


        Chúa Giêsu xưa kia phải chịu ba cơn cám dỗ thế nào, thì ngày nay, những cách này vẫn còn tác dụng, chẳng lỗi thời chút nào, ngược lại còn rất hiệu quả nữa. Nhất là khi thế giới đang ngày càng đặt nặng vào nhu cầu vật chất và hưởng thụ, coi vật chất là tiêu chuẩn để đánh giá sự thành đạt của con người, coi vật chất là khuôn mẫu để so sánh với các giá trị tinh thần, tình yêu, lòng thương xót, thứ tha, cùng nhân cách và đạo đức của con người. Đáng sợ hơn là còn dùng vật chất để quy đổi, mua bán các giá trị của lương tâm, nghĩa tình nữa. 

Nov 22, 2010

Community Involvement Project at Ben Tre - 12 & 14 Nov (2nd)

photoWelcome signboard
photo
Group 1: teaching English via picture books

photo
Group 2 (my group) : teaching English via a song "Old Macdonal have a farm  ee..ii..ee...ii...oo"
photo
Group 3 (boys): exchange sport game
 
photo

photo

photo
Group 4: repair old bookshelf and build some new bookshelf for library.

photo
Happy to make good job for poor school

photo
set - up library and give books

photo
Group 5: teaching new games from Singapore

photo
give school some new computers
photo
Arrange donation gifts.
photo
Give donation gifts

photo
photo
photo
happy face of local children

photo
farewell ...

photo
Big goodbye
photo


photo
Happy faces

photo
Learning trip - Mekong Delta after Community Involvement project

photo
photo
Toan - Wendy

Nov 4, 2010

Community Involvement Project at Ben Tre - 29 & 31 Oct

photo

photo
Group training session between Singapore students and Vietnamese students in the day before charity trip (at Nguyen Cong Tru High School) because Vietnamese students will help us in project work, they will be translators between Singapore doctors with local students.


photo
Meeting with the principle and teachers of Hung Le secondary school - Ben Tre province

photo   

photo
Register/ enter before execute eyes screening

photo
photo
photo
Work seriously

photo
Eyes screening

photo
Singapore Optician checking eyes screening
photo
photo
photo
Giving near-sighted and far-sighted glasses
photo
photo
Funny moment

photo
Farewell

photo
Big goodbye with a promise will back next week 12 November with more gifts...