Ô hay, thì ra có cái gọi là “duyên nợ” thật.
Ta gặp gỡ một người, dù chỉ thoáng chốc thôi, cũng là duyên. Ta gặp gỡ một người, rồi gắn bó cả phần đời còn lại, cũng lại là duyên… Đó gọi là “hữu duyên”. Nhắc đến “hữu duyên” tôi lại nhớ đến câu chuyện này:
Gia đình một phú ông nọ có cô gái vô cùng xinh đẹp đến tuổi lấy chồng bèn mở hội kén rể. Sau cùng chọn được 3 chàng trai vào chung kết, mỗi người có 1 tài năng đặc biệt. Đến ngày so tài, 3 người thi thố khả năng của mình, người nào xong trước sẽ được chọn làm rể.
Người thứ nhất có tài viết rất giỏi, trong 1 ngày hứa có thể chép được 3000 trang giấy.
Người thứ hai chạy rất nhanh, 1 ngày có thể chạy được 1000 dặm, hứa sẽ chạy đến Trường An mua trống mang về. Người thứ ba bắn cung rất tài, trong 1 ngày hứa bắn rụng hết lá của cây ngô đồng.
Người nào thực hiện xong trước sẽ được chọn làm rể.
Đến chiều, người con trai ở nhà chép đã gần xong bèn tạm nghỉ tay và cùng cô gái uống trà, nói chuyện và chàng ta bèn sáng tác 1 bài thơ là:
" Xạ bán ngô đồng nhựt dĩ tê
Trường An mại cổ lộ đê mê
Nhất tiêu tả tận tam thiên chỉ
Đối diện phanh trà thị ngã thê"
Tạm dịch:
“ Gần hết ngày, người bắn cung bắn được nửa số lá cây ngô đồng
Người đi mua trống Trường An vẫn còn xa tít trên đường
Với 1 cây bút viết được đến tận 3000 trang giấy
Người pha trà trước mặt chính là vợ ta”.
Ngay lúc vừa dứt bài thơ thì có tiếng trống vang lên, anh ta không còn kịp thời gian để viết cho xong phần còn lại của 3000 trang giấy nữa. Lúc này cô gái lấy lại chung trà và đáp lại bằng bài thơ:
" Ký ẩm ngã trà hoàn ngã trà
Trường An mại cổ dĩ bông bông
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng "
Tạm dịch:
“ Uống trà của tôi thì trả lại tách cho tôi
Tiếng trống của người đi Trường An đã kêu bồng bồng
Nếu có duyên thì cách nhau ngàn dặm cũng gặp được.
Không có duyên thì ngồi đối diện cũng không gặp”.
Duyên phận dường như là một thứ mà người ta không lựa chọn được. Chẳng thế mà có người quen nhau, cùng nắm tay nhau trải qua bao khó khăn suốt nhiều năm trời, mà rồi cũng chẳng thể nào có được một ngày nắm tay nhau trong ngày cưới. Hiểu nhau đến thế mà cũng chẳng thể lấy được nhau, nhưng lại có người chỉ biết nhau chưa được trọn vài tháng mà nên vợ nên chồng và sống với nhau được trọn đời trọn kiếp. Duyên tơ - Có người chỉ một duyên thôi, có người vài duyên mà vẫn còn lận đận, lại có người chẳng bao giờ “nên duyên” !!
Ta cũng tin vào duyên, ta không tìm kiếm không chờ đợi, nhưng ta biết khi nào nó đến và cảm nhận được đó là “duyên” của ta. Ta chỉ mong đời này chỉ một duyên thôi, một mối lương duyên…
“ Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá, bạc như vôi …”
(Hồ Xuân Hương)