Jun 15, 2010

Giã từ kiếng cận

photo

      Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đeo kiếng cận, sáng mai sẽ mổ Lasik, và sau đó sẽ không phải đeo hai cái đít chai này nữa, đặt dấu chấm cho quãng đời hơn 12 năm phải nhìn đời qua hai mảnh ve chai.
     Thưở bé chưa bị cận, thấy các bạn đeo kiếng cận thì thích lắm. Mà kỳ lạ sao, các bạn đeo kiếng cận ấy toàn những bạn xinh gái và đẹp trai nhất lớp, thành thử tôi cứ cho rằng: họ đẹp do họ đeo kiếng, hay ít nhất mắt kiếng khiến họ trông xinh hơn. Có lẽ thế thật, các bạn đồng nghiệp không thích tôi rời bỏ cặp kiếng này, họ bảo trông con gái đeo mắt kiếng thấy lạnh lùng, hay hay. Họ không hiểu được nỗi khổ của người cận thị: đi nắng chói không được đeo kiếng mát, đi mưa thì bị mưa nhòa mắt kiếng không thấy đường, mà bỏ kiếng ra càng đáng sợ hơn; có đi tiệc tùng mà trang điểm mắt, đeo cặp kiếng vô là không ai trông thấy đôi mắt to đẹp của mình nữa! Nói chuyện với người khác, nhìn thẳng người ta qua cặp mắt kiếng thì lời nói không có tính thuyết phục ….


     Từ mai, cặp mắt kiếng chỉ còn là kỷ vật giữ lại để ghi dấu những ngày tháng đã qua, gắn liền với thời học trò suốt ngày quanh quẩn chỉ thầy cô và sách vở. Cho dẫu từ lâu tôi đã muốn từ chối, muốn lìa xa nó , nhưng tôi cũng không đành lòng bỏ nó đi như bỏ một vật dư thừa. Đôi khi trong cuộc sống, có những thứ ta không muốn giữ, có những người ta không thể giữ mãi cho bản thân mình, giữ mãi bên mình, ta vẫn không thể tránh khỏi nuối tiếc và cảm giác muốn níu giữ lại.


     Phút cuối cùng của ngày hôm nay, một chút le lói trong lòng, tôi thấy mình bỗng muốn thay đổi quyết định. Thay đổi quyết định bây giờ vẫn là chưa muộn…

Jun 14, 2010

Picjoke ^_^




(tấm này vô duyên tệ. Bức thư pháp người ta đẹp thế kia mà ổng in cái hình sexy này vào. Chẳng ăn nhập gì với nhau. Chán !!  )


(anh này đang treo hình mình, hi hi. Mải ngắm, không khéo té gãy giò... )



 (hi hi, ngồi chễm chệ trong cuộc họp Nội Các Mỹ  )



(tự nhiên thành người mẫu )













xe vầy mới là xe "chiến"

Jun 7, 2010

Tam Binh Orphanage visiting

      Lần thứ 2 đến thăm Trung Tâm nuôi dạy trẻ mồ côi và trẻ khuyết tật Tam Bình, tôi không đi một mình, mà đi chung với Chi – cô bạn đồng nghiệp “Trung Hoa dân quốc” ngồi kế bên trong văn phòng và đoàn học sinh Singapore. Lần này quay lại Tam Bình, tôi không thấy đông trẻ con như lần trước tôi đến, bởi vì đang là hè, và một số em lớn lớn đã được gửi đến các trường nuôi dạy nghề để học nghề, một số em khác được người thân đón về nhà nghỉ hè.  


     Các em ở Tam Bình (126 em từ 2-3 tháng đến 17-18 tuổi), hầu hết là mồ côi, trẻ nhiễm HIV-AIDS và trẻ khuyết tật. Các em mồ côi – đủ mọi dạng hoàn cảnh, đủ mọi tình huống mà thành mồ côi và vào đây. Các em không phải mồ côi nhưng lại mồ côi, nghĩa là cha mẹ còn sống sờ sờ đấy nhưng các em vẫn là trẻ không có cha mẹ và người thân thích. Em thì, mẹ “lỡ dại” “lỡ lầm” gì đó, đến lúc phát hiện ra em đã hình thành trong bụng thì bào thai đã lớn quá rồi, không thể dùng dao kéo để đưa em ra khỏi người nữa, họ đành lủi thủi vào bệnh viện sanh em ra, rồi sau đó họ lại lủi thủi về nhà mà “ để quên” mất em lại bệnh viện. Bơ vơ ! Bác sĩ xác nhận em “vô chủ”, thế là gửi về Tam Bình cho những người xa lạ nuôi dưỡng bằng lòng nhân hậu. Em thì, cha nhậu nhẹt, mẹ bạc bài, rồi thì sa vào con đường tội lỗi, cha đi tù đằng cha, mẹ nằm trại cải tạo đằng mẹ, người thân họ hàng không đủ khả năng nuôi, thế là thành trẻ mồ côi, chính quyền địa phương lại tìm cách giải quyết tốt đẹp là gửi vào Tam Bình với lý lịch: mồ côi !! Tội nhất là các em, mang trong mình đến 2 chức danh “trẻ mồ côi” và “trẻ khuyết tật”. Người lớn, nhiều khi làm mà không suy nghĩ, chỉ thích làm những điều mình thích, đón nhận những thứ tốt đẹp hay ho, nhưng lại thẳng tay hất đi những thứ sản phẩm do mình tạo ra ngoài ý muốn hoặc không được như ý. Con cái – một sản phẩm của con người với con người, và con cái cũng là con người, là sản phẩm thiêng liêng, nhưng rồi nhiều người cũng xem nó như một thứ sản phẩm vô tri giác, tốt đẹp thì giữ, “bất bình thường” thì vất đi.
Lâu lâu, có một vài cá nhân hảo tâm đến với vài thứ quà bánh lỉnh kỉnh, các em vui như có cha mẹ anh chị đến thăm mình. Rồi thỉnh thoảng lại có vài đoàn khách sinh viên, đoàn thanh niên hay các nhóm tình nguyện đến, mang ùa vào đây chút không khí vui tươi nhộn nhịp và các hoạt động chơi đùa, để rồi sau đó họ cũng lại đi mất. Các em lại trông mong, trông mong như người ta đi giữa trưa nắng mong cơn gió mát và áng mây xám bạc che bớt bầu trời xanh ngắt và nắng đổ lửa. Hôm nay đến Tam Bình, nghe cô Thoa – Giám Đốc Trung Tâm báo tin là số trẻ em đã vắng đi khá nhiều em so với lần trước tôi đến, do các em được cha mẹ đến nhận đón về, cũng mừng. Mong sao khi các em trở về với gia đình rồi, sẽ là mạch nước ngầm mát mẻ tưới vào trái tim cằn cỗi của cha mẹ người thân, và làm tươi vui hơn những mái gia đình đó. Còn các em còn ở lại Tam Bình, cũng cầu mong tương lai tươi sáng sẽ chờ đón các em ở phía trước.








 (bày trò chơi cho các em )


(làm vệ sinh và vẽ tranh lên tường thể hiện những ước mơ con...)



 ( vẽ và cắt dán các hình vui nhộn dán lên các phòng học và phòng ở của trung tâm)

 (cho tôi một vé quay về tuổi thơ )


Jun 5, 2010

Vacation with sister's family (May 2010)





(Tuấn đẹp trai thật !!  )


(anh này thì béo quá !!  )


(đúng xinh !!  )
CIMG4855 by you.
(mấy đứa cháu của mình, đứa nào cũng xinh xắn như thiên thần )










mà cũng rất "phong trần", sẵn sáng vui chơi lăn lộn ngoài cát đất sình bùn, trèo cây, nhặt trái...



( đang hái xoài ở nhà Cha Hà, không chuyên nghiệp nên hái không được nhiều lắm, chỉ được có ... 24 kg thôi !!   Sự xuất hiện của gia đình mình là một niềm tổn thất lớn cho khu vườn của Cha , hái kỳ hết mới thôi !!!)
(mình yêu tụi nhỏ lắm, tụi nó thích gì mà trong khả năng có thể, mình sẵn sàng làm cho tụi nó hết)

CIMG4703 by you.
(trong hính này có tới 3 con cá ngựa: 1 con màu hồng, 1 con màu xanh và 1 con...mặc quần đỏ )


(chị em ruột mà sao chẳng giống nhau gì cả ??!! )

 
(mặt mình xinh hơn ... )