Từ bé tôi đã nghe người ta thường nói câu “ Cha mẹ sinh con – Trời sinh tính” mỗi khi người ta tỏ ý thất vọng về tính cách, đạo đức của một người nào, đặc biệt là khi họ biết rõ về gia đình người ấy. Dạo đó, tôi hoàn toàn không tin về độ chính xác của câu này. Tôi cho rằng: Mọi nếp suy nghĩ, tư tưởng, cách nhìn nhận cuộc sống cho đến nhân sinh quan của một con người đều được xây dựng nên từ sự giáo dục và lối sống của Cha Mẹ người ấy, từ căn bản ấy mà tạo nên lối sống, thái độ sống và những hành vi đạo đức của một người thể hiện ra đối với mọi người xung quanh. Bây giờ thì tôi lại cảm nhận, dường như cái câu “Cha mẹ sinh con – trời sinh tính” cũng không hẳn là không đúng.
Như người ta vẫn bảo “Bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn”, thì cho dẫu 7 – 8 đứa con, cùng được uống chung một bầu sữa mẹ, chịu sự dạy dỗ của một người cha, đều là sự kết tinh của một cha một mẹ và lớn lên dưới một mái gia đình, trong một nề nếp giáo dục như nhau, thì cũng không hẳn lối suy nghĩ và cách nhìn nhận đúng – sai như nhau, nói chi là cách đối nhân xử thế. Nói nôm na là: chưa hẳn cây tốt thì sinh toàn trái ngọt. Những điều cha mẹ dạy con cái: có đứa Cha Mẹ dạy 5, hiểu được 10 và làm được cả 10 điều tốt đẹp cho gia đình và cho xã hội. Có đứa, Cha Mẹ dạy 5, hiểu được trọn 5 và làm được cả 5. Nhưng cũng có đứa, Cha Mẹ dạy 5, hiểu được 5, và không làm gì cả!!
Ở Mỹ, những đứa con khi đủ 18 tuổi nghĩa là đã trưởng thành, có thể ở riêng và tự chịu trách nhiệm về mọi hành vi và cuộc sống của mình. Còn ở Việt Nam , cho dẫu con cái đã kết hôn, Cha Mẹ vẫn chưa thể gọi là yên tâm hoàn toàn được. Cái câu “con dại cái mang” là thế, mọi hành vi đạo đức của con đều có liên hệ đến Cha Mẹ. Con cái thành công trong cuộc sống, đạo đức tốt đẹp, thì người ta trọng từ họ hàng tiên tổ trở xuống, dòng họ nhờ thế cũng được thơm lây, người dưới mồ cũng mỉm cười hạnh phúc. Con cái làm việc lỗi lầm đạo đức, đó là “bôi tro trát trấu” vào mặt Cha Mẹ, là cái bia miệng mà nó đẽo sẵn dành cho Cha Mẹ nó. Cha Mẹ nào cũng dạy con những điều tốt đẹp, tiếp nhận được bao nhiêu và có muốn thực hành không, dường như còn tùy thuộc vào cá tính mỗi đứa, chứ không hẳn vì cách sống của Cha Mẹ làm gương xấu cho con. Vì thế mà vẫn có những người Cha người Mẹ phải than khóc với con rằng: “Bố Mẹ đã làm gì mà bây giờ con đối xử với bố mẹ như vậy hả con ..?! Bố Mẹ có dạy con như vậy không ?! …”
Kỳ lạ thay, trong những gia đình đông con, thì càng những đứa được học nhiều, sinh sau đẻ muộn, được hưởng điều kiện sống khá hơn các anh chị vất vả nghỉ học sớm, thì lại càng là những đứa thông minh, Cha Mẹ dạy 5 hiểu 10 nhưng lại không làm gì cả. Nếu Cha Mẹ là cây và con cái là cành, thì những đứa con học cao hiểu nhiều lại chính là những cành cây khỏe khoắn thích vươn xa che kín bầu trời nhưng không sinh những trái ngon ngọt mà rồi mục ruỗng trong thân cành lá. Là những đứa con làm cha mẹ đau buồn nhiều hơn cả.
Khi còn nhỏ, chúng ta rất thích chơi với Cha và Mẹ… Còn khi lớn lên, chúng ta rời xa họ… và chỉ quay về khi gặp chuyện buồn. Cho dù như thế nào thì Cha Mẹ vẫn ở đó, sẵn sàng cho chúng ta tất cả những gì họ có để mong chúng ta được hạnh phúc.
Cho dẫu Cha Mẹ vẫn biết rằng mình đã làm tất cả để nuôi dạy con được tốt, những điều tốt nhất, Cha Mẹ đã làm cho con cả rồi, và cho dẫu người ta bảo "Cha Mẹ sinh con - Trời sinh tính" để an ủi những người Cha người Mẹ có những đứa con hoang đàng, thì với Cha Mẹ, con lầm lỗi chỉ là vì con nông nổi nhất thời chứ không phải vì bản tính con là thế. Sóng đời lớn quá, đánh dạt con thuyền con không theo hướng Cha Mẹ mong con tiến tới. Nhưng rồi Cha Mẹ nào cũng luôn tin tưởng vào con cái, cả thế gian bỏ rơi con nhưng Cha Mẹ không bỏ. Cha Mẹ trông con trở về, dù là hơi muộn...
Mong rằng con sẽ sớm trở về, để đừng phải thốt lên những lời chua xót:
“ Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười …”