Jul 30, 2009

Bài học từ chuyện câu cá




Cậu bé 11 tuổi và rất thích câu cá. Cậu đi câu cá bất cứ lúc nào có thể và thường ngồi câu ở cái vũng nơi căn lều nhà cậu, nằm trên một đảo nhỏ giữa hồ.



Một lần, cậu theo bố đi câu cá vào buổi chiều tối. Cậu mang theo ít giun làm mồi với hy vọng bắt được vài con cá. Cậu móc mồi rồi bắt đầu tập quăng mồi. Lưỡi câu đập thẳng vào mặt nước và tạo ra những gợn sóng nhiều màu sắc trong ráng chiều.



Ngồi khá lâu, bỗng cậu cảm thấy cần câu rung lên, rõ ràng có cái gì đó rất nặng móc vào cần câu. Bố cậu quan sát đứa con khéo léo giật cần câu, nhấc lên một con cá đang vùng vẫy.



Đó là con cá to nhất cậu bé từng nhìn thấy. Hai bố con nhìn con cá to bự đang quẫy.




Người cha nhìn đồng hồ. Mới 8 giờ tối. Còn 4 tiếng nữa mới bắt đầu mùa câu. Ông bảo:



- Con trai, con phải thả nó ra đi. Chưa đến mùa câu.



- Kìa bố! Cậu con trai kêu lên.



- Sẽ có những con cá khác- Bố cậu bình tĩnh nói.



- Nhưng không to như con này! Cậu bé rên lên.



Cậu nhìn quanh hồ. Không có ai, cũng chẳng có tàu thuyền tuần tra. Cậu lại ngước nhìn bố. Không ai nhìn thấy họ, tức là sẽ không ai biết họ câu được cá. Và dù có người biết, người đó cũng không thể biết cậu câu được cá lúc mấy giờ. Nhưng cậu bé, qua sự rõ ràng trong giọng nói của bố cậu, biết rằng quyết định của ông sẽ không thay đổi.



Cậu chậm chạp gỡ con cá ra và thả nó xuống mặt hồ đen lóng lánh. Con vật quẫy thật mạnh và lao biến đi. Cậu bé biết rằng rồi cậu sẽ chẳng bao giờ bắt được con cá to như thế nữa.



Đó là câu chuyện 34 năm về trước. Bây giờ, cậu bé đã là một kiến trúc sư thành đạt. Cái lều của gia đình anh vẫn ở trên hòn đảo nhỏ giữa hồ New Hampshire . Và anh cũng đưa con trai, con gái của mình đi câu. Anh đã đoán đúng. Anh không bao giờ bắt được một con cá to và đẹp như hồi nhỏ nữa.



Nhưng anh luôn nhìn thấy con cá đó, từ lần này sang lần khác, mỗi khi anh đặt ra một câu hỏi về đạo đức. Vì, như cha anh đã dạy, đạo đức là những vấn đề đơn giản: đúng hay sai. Chỉ có điều: hành động đạo đức - ngay cả khi không có ai quan sát mình - mới là khó mà thôi.

Jul 29, 2009

Mẹ chồng - nàng dâu ...

mechongnangdau by you.

Chuyện mẹ chồng – nàng dâu không đồng thuận dường như là chuyện muôn thưở khó thay đổi, tuy vẫn có những trường hợp mẹ chồng yêu nàng dâu và nàng dâu kính trọng mẹ chồng như mẹ con ruột, nhưng sao hiếm gặp quá thể, như hiện tượng nhật thực nguyệt thực, khi mà mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện vậy.

Chuyện mẹ chồng vì ghen tuông tình cảm bị sẻ chia của con trai với vợ mà ghét con dâu vốn đã là “chuyện thường ngày ở huyện”, nhưng bây giờ trong xã hội, chuyện con dâu nhìn mẹ chồng mà “phát ghét không chịu nổi” cũng không còn là chuyện hiếm hoi nữa.

Em gái tôi rơi vào trường hợp thứ nhất.

Ngày còn con gái ở nhà, nó hồn nhiên vui vẻ như con chim non, nhưng từ ngày kết hôn rồi, nó ngày càng buồn bã, nét vui vẻ hồn nhiên càng mòn dần đi như cục nước đá để ngoài nắng. Lắm khi nó gọi điện về than thở: “bên đây thiếu vắng tiếng cười lắm, riết rồi thấy mình cũng … lười cười nói như người nhà chồng luôn!!!”. Ngày còn ở nhà, 3 chị em gái ở cùng một phòng, cả ngày đi học – đi làm thì nhà còn được yên ắng, chứ hễ chúng tôi ló mặt về là nô giỡn nói nói cười cười, đến tận 11 – 12 giờ đêm chưa ngủ. Ba mẹ cũng không nỡ la mắng. Về nhà chồng thì khác, nhà họ trí thức vốn ít người, đi nhẹ nói khẽ vốn đã là nền nếp phải tuân thủ. Ban đầu mới quen nhau, dắt người yêu về nhà ra mắt, thì chính nét vui vẻ của em tôi là điểm họ yêu thích, nhưng bây giờ về làm dâu, tình cảm của cậu con trai duy nhất giờ đã sẻ chia cho vợ phần nhiều, khiến người mẹ chồng buồn bã xen lẫn ghen tuông, thì chính cái nét vô tư vui vẻ của em tôi lại là cái gai trong mắt bà. Nhập gia phải tùy tục, không dám thay đổi không khí gia đình chồng, em gái tôi mất dần vẻ vui vẻ….

Trường hợp thứ hai là từ một người bạn.

Vốn là người miền Nam, phải làm dâu của một bà mẹ chồng người miền Bắc, tuy bà mẹ chồng hiền lành dễ tính nhưng do mâu thuẫn trong thói quen lẫn tư tưởng của người miền Bắc miền Nam (khẩu vị ăn uống, sở thích, thói quen…) cho đến tư duy hiểu biết của 2 tầng lớp cũ và mới, già và trẻ, dân gian và khoa học, nên đã không tránh khỏi những sích mích tình cảm , mẹ chồng chán nàng dâu, nàng dâu ghét mẹ chồng. Bà đụng tay làm gì cũng khiến cô thấy khó chịu bực dọc không chịu nổi.

Trên một bài báo một lần đọc được, có một hoàn cảnh bà mẹ chồng đáng thương như sau: Chồng mất từ khi con còn đỏ hỏn, bà mẹ phải tần tảo kiếm tiền bằng xe ve chai ngày ngày đi mua bịch ni-lon, vỏ lon bia, giấy báo cũ để nuôi con khôn lớn. Ngày vui vẻ hạnh phúc của hai mẹ con tưởng được trọn vẹn tràn đầy hơn khi người con cưới được người vợ có học thức con nhà gia giáo. Nhưng mọi sự lại hoàn toàn ngược lại, nhất là từ khi người con dâu sinh được cậu con trai yêu quý. Bà mẹ chồng sau những năm tháng tảo tần cơ cực, tay run chân mỏi, đã không thể bế bồng chăm bẵm nổi đứa trẻ ngày càng nặng ký và nghịch ngợm hiếu động, nên nhiều lần để ngã cháu trầy xước hoặc thâm tím. Người con dâu đi làm về, thấy thế, xót con, nên cũng không giấu được bực dọc. Trước còn đập chén khua mâm, mắng con chửi chồng, sau thì nói mát nói kháy: “người ta 60 – 70 tuổi vẫn còn đi ở cho nhà nọ nhà kia kiếm được tháng triệu rưỡi hai triệu, cực khổ gấp bao lần, còn đây chỉ có ngồi nhà trông mỗi thằng bé thôi mà còn … “, câu nói cay nghiệt dang dở của người con dâu tuy không đủ làm bể tách vỡ ly, nhưng cũng đủ làm nát tan trái tim người mẹ và chén cơm trên tay bà nặng thêm chục ký, bà cắm mặt trên bát cơm vờ nuốt vội, để rồi hôm sau hàng xóm không thấy bà đâu nữa. Bà vào Viện Dưỡng Lão Củ Chi để tìm chút hơi ấm tình người mà cũng là kiếm miếng ăn. Giá người ta không phải ăn thì đỡ biết mấy. Mọi sự cơ cực cũng từ miếng ăn mà ra !! Bà khai với Ban Quản lý ở đây là chồng con bà đều mất cả, không thân nhân thân thích gì hết. Người ta cũng không biết rằng người con trai có đau lòng và bổ đi tìm mẹ khắp nơi, hay sự ra đi của bà có làm thức dậy nỗi ân hận trong lòng người con dâu vốn có học và gia giáo?!

Tôi chưa lập gia đình, chưa hiểu rõ được nỗi khó khăn trong vấn đề làm dâu, nên cũng chỉ xem những hoàn cảnh trên như là những bài học. Ngay cả ở trong nhà mình, mẹ tôi cũng không phải là một bà mẹ chồng dễ tính. Một người con dâu mới về, bao giờ mẹ cũng xét nét và hay trách móc, bắt lỗi, nhưng chỉ vài tháng sau, là mẹ sẽ yêu thương như con gái thôi, truyền dạy tất cả những kinh nghiệm trong việc nuôi dạy con cái. Tôi, cũng như các chị dâu, chưa bao giờ xem thường những kinh nghiệm cho dẫu rất dân gian ấy của ba mẹ hay chú bác cô dì. Âu thì cũng là xuất phát từ lòng yêu thương con cháu của các cụ cả.

Có được mấy người con dâu là cố tìm hướng để cải thiện mối quan hệ này, mà trái lại đại đa số là, hoặc thì mặc kệ, hoặc là càng tỏ ra muốn đào sâu thêm cái khoảng cách và mâu thuẫn vốn có sẵn ! Giá mà người con dâu nào cũng hiểu và luôn tự nhủ rằng: “mẹ sinh anh ấy để bây giờ cho ta”…, và giá như các bà mẹ chồng cũng luôn tâm niệm rằng “ta cũng từng làm con dâu…”, có như thế thì cả hai mới biết cảm thông với nhau hơn.

50 năm trước đã tồn tại những bất hòa mẹ chồng nàng dâu, 50 năm sau liệu có khác không?!

Jul 23, 2009

Câu chuyện về một chú ếch

42-19120283 by you.

Một đàn ếch đi ngang qua một khu rừng và hai con ếch bị rơi xuống một cái hố. Khi thấy cái hố quá sâu những con ếch còn lại bèn nói với hai con ếch kia rằng chúng sẽ phải chết thôi.

Hai con ếch mặc kệ những lời bình luận và cố hết sức nhảy ra khỏi cái hố.

Đàn ếch nhao nhao bảo chúng đừng cố gắng vô ích, hãy chấp nhận cái chết không thể tránh khỏi đau đớn. Cuối cùng, một con ếch nghe theo lời của đàn ếch. Nó gục xuống chết vì kiệt sức và vì tuyệt vọng.

Con ếch còn lại vẫn dồn hết sức lực còn lại tiếp tục nhảy lên. Đám ếch trên bờ lại càng ầm ĩ la lên bảo nó:

- Hãy nằm yên chờ chết!

Con ếch nọ lại càng nhảy mạnh hơn nữa. Và thật kỳ diệu, cuối cùng nó cũng thoát ra khỏi cái hố sâu.

Đàn ếch xúm lại hỏi: " Không nghe chúng tôi nói à?"

Chúng cứ hỏi mãi trong sự ngạc nhiên và lúng túng của con ếch nọ. Cuối cùng sự thật cũng được một con ếch già hé lộ rằng con ếch vừa thoát khỏi cái hố kia bị điếc!!

Và nó cứ nghĩ là những con ếch khác hò reo đang cổ vũ cho nó !!!....

Bình luận:

Lời nói có sức mạnh khủng khiếp. Một lời động viên dành cho người đang trong cơn khủng hoảng có thể mang đến sức mạnh bất ngờ để vượt qua nghịch cảnh.

Một lời tiêu cực với người đang khủng hoảng có thể giết chết họ.

Nói xấu ...

12412703915649_yume_photo by you.

Một người phụ nữ nói xấu hàng xóm của mình với hết người này đến người khác. Chỉ trong vài ngày mà cả thành phố đều biết câu chuyện của chị ta.

Thời gian trôi đi câu chuyện ngày càng lan rộng và không còn đúng sự thật nữa. Nhân vật trong câu chuyện cảm thấy rất bị tổn thương và xúc phạm. Người phụ nữ đã phải xin lỗi người đó. Nhưng cảm thấy như thế là vẫn chưa đủ, chị ta đã đi tìm một người già cả giàu kinh nghiệm sống trong vùng để xin lời khuyên xem làm thế nào sửa chữa được những lỗi lầm đã gây ra.

Ông lão suy nghĩ rồi bảo: “Hãy cùng tôi đi ra chợ và mua một con gà, làm thịt nó rồi lấy lông của nó rắc trên đường về nhà.”

Mặc dù rất tò mò không hiểu tại sao ông lão lại bảo mình làm như vậy nhưng người phụ nữ vẫn nghe theo.

Ngày hôm sau ông lão bảo: “Nào bây giờ hãy đi gom lại tất cả những chiếc lông chị đã vứt ra và mang lại đây cho tôi.”

Người phụ nữ quay trở lại con đường cũ nhưng vô cùng chán nản khi thấy tất cả những chiếc lông đó đã bị gió cuốn đi mất rồi. Sau khi tìm kiếm rất vất vả chị quay về nhà chỉ với ba chiếc lông ở trên tay.

Ông lão trầm ngâm: “Cô thấy đấy, để rải nó ra thì thật dễ nhưng gom chúng lại dường như là một điều không thể. Nó cũng giống như những chuyện ngồi lê đôi mách. Để tung ra một tin đồn thì chẳng cần mất nhiều thời gian nhưng cô sẽ không bao giờ xóa sạch được hoàn toàn hành động sai lầm đó của mình.”

Jul 20, 2009

Tự khúc ngày sinh ...


Đêm nguyên sơ khi tôi chào đời, mẹ vơi cơn đau, yêu thương nghẹn lời… Dòng sữa nóng ấm áp, lời ru bên nôi, chắt chiu nuôi tôi nên người …


Ngày tôi sinh ra, chắc không có tiệc tùng tưng bừng, không có bánh bao hay kẹo mừng. Không có tấm hình nào ghi lại những khoảnh khắc ấy. Tôi không buồn ba mẹ, vì ngày ấy nhà tôi còn nghèo mà, mới bước đầu gây dựng sự nghiệp ở đất Sài Gòn “khó sống” này.




Tiểu học, thời gian đẹp nhất đời, vì học giỏi mà. Sáng thường dậy rất sớm, mẹ đi chợ thì dắt tôi đến nhà thờ luôn, đi lễ. Sau giờ lễ thì về chuẩn bị đi học. Quãng trời hồn nhiên trọn vẹn !!



TNTH 1 by you. (tốt nghiệp Tiểu học - 1994)



Chập chững bước tôi đi, tuổi thơ qua mau, chấp chới bay những khát khao …


Học xong 6 năm Trung Học – giai đoạn gay go nhất để học hành và định hướng. Nhiều ước mơ quá! Bấp bênh giữa ước mơ của mình và thực hiện hiện ước mơ của người khác. Ba mẹ mong tôi vào nghành Sư Phạm, làm cô giáo, vì với họ hàng làng xóm, nhà nào có con làm giáo viên là hãnh diện lắm. Tôi lại có ước mơ của bản thân mình.

tnpt by you. (tốt nghiệp Trung học phổ thông - 2001)


Vào Đại Học KHXH & NV. 4 năm Đại Học – khoảng thời gian học tập tốt và sống vui vẻ sao thoáng qua như 4 ngày, ngoảnh đi ngoảnh lại đã ra trường. Luyến tiếc vô cùng!!


Picture 333 by you. (20/11 đến thăm thầy cô. Không biết lúc này mình vừa phát biểu câu gì mà bị tụi bạn nhìn "cảnh cáo" thế?!)


le tot nghiep by you. ( xúng xính trong đồng phục Cử Nhân ngày Lễ Tốt Nghiệp)


(tươi tắn bên các bạn )








hinh totngiep by you. (Phút cuối bên thầy cô và bạn bè trong vai trò là một cô sinh viên. Từ trái qua: cô Dương CN lớp, thầy Tài - cây đại thụ của nền văn học Hán Nôm VN, Phượng - "em" này đã có chồng và có baby 2 tháng tuổi, Hòa - hiện là thằng bạn thân chí cốt của tôi, Thủy và Hương - 2 cô này cũng đã theo chồng bỏ cuộc chơi mấy năm nay, tôi và Thanh)























(Tốt nghiệp ĐH - 2005)



Cuối cùng tôi cũng thực hiện được khát vọng của mình và niềm ước ao của ba mẹ. Tốt nghiệp Đại Học, tôi tiếp tục học tiếp chuyên nghành Du Lịch theo khát vọng của mình, song song đó là tối đến làm giảng viên dạy tiếng Hoa cho Trung Tâm Ngoại Ngữ của Trường Đại Học KHXH & NV - trường ĐH của tôi. Cô giáo nhỏ tuổi chứ dữ dằn nghiêm khắc lắm. Có chị hàng xóm đi học ở trường này, trông thấy tôi, về kể lại cho hàng xóm láng giềng nghe. Ba mẹ vì thế được hãnh diện lắm. Thế là tôi thực hiện được mong ước của ba mẹ rồi.




TNDL1 by you. (Tốt nghiệp chuyên nghành Hướng Dẫn Viên DL trường Trung Học NV Du Lịch & Khách sạn Sài Gòn - tháng 4/ 2006)



Đi làm, không tránh khỏi những vui buồn, cuộc sống không em đềm như mái ấm gia đình. Thời gian đầu thấy lòng nhiều đổ vỡ, lại nhớ thời đi học, nhớ quay quắt.



Bao năm qua cánh chim muôn phương trời giữa nắng gió cuốn trôi.


Yêu thương ơi chốn nao nơi xa vời khi đơn côi rã rời?!


Lúc nước mắt thay cho nụ cười gọi tên đêm xưa - "kiếp ngây thơ" . Dịu êm trong mơ dòng sữa mẹ hiền và vòng tay cha đã xóa tan bao ưu phiền...



và... bây giờ ...

tam by you.



Ước mơ hiện tại là kiếm được nhiều tiền, mua một mảnh đất rộng ở ngoại ô, xây một Viện Dưỡng Lão hiền hòa và nhiều cây xanh, sẽ không ô nhiễm bụi bặm như Viện Dưỡng Lão Thị Nghè nằm giữa lòng TP, hay buồn thiu, mạnh cụ nào cụ ấy sống như những Viện Dưỡng Lão tôi đã từng đến thăm. Nơi của tôi sẽ ấm áp vui tươi hơn thế.


Jul 16, 2009

August

Sáng nay dắt xe ra cổng đi làm, còn nghe tiếng mẹ dặn với theo: "Nhớ xin nghỉ phép ngày Giỗ Ông Bà nhé !".

Lật lật xem xem cái lịch để bàn trên bàn làm việc, để xem ngày giỗ ông bà là vào ngày nào Lịch Dương: Tháng Tám.

Tháng Tám - nghĩa là August. Trái tim bất giác nhảy dựng lên một cái trong lồng ngực.





Anh tên là Agus Lim Eka Putra. Cái tên nghe dài ngoằng kỳ khôi như một câu thần chú của mụ phù thủy, và âm sắc thì khúc khắc chông chênh khập khiễng như xe đạp bể bánh chạy trên đường rải đá xanh to vậy.

Anh bảo: Ở Indonesia rất nhiều người con trai tên là Agus. Agus giống như chữ August - nghĩa là "Tháng Tám" trong tiếng Anh vậy đó. Bởi vì tháng tám đối với người Indonesia, đặc biệt là những người Indo gốc Hoa như anh, thì là một cái tháng vô cùng tốt, là thời điểm chuyển mùa giữa mùa Hạ và mùa Thu, tiết trời rất tốt, nhiều ngày lễ... Vì vậy con trai Indo sinh vào tháng này, ba mẹ thường đặt tên cho là Agus. Nếu em sang Indo tìm anh, mà chỉ tìm với mỗi cái tên là Agus, thì chắc chắn sẽ không bao giờ tìm ra anh đâu !!

Gặp anh, biết anh, rồi chia tay vĩnh viễn cũng chỉ vẻn vẹn trong 2 tuần. 2 tuần ngày nào cũng gặp, từ lúc mở mắt ra đến lúc về phòng ngủ. Ngày ấy tôi mới tập tễnh vào nghành du lịch này, đi làm được vài tháng thì gặp anh. Anh và gia đình từ Indonesia sang Việt Nam để tổ chức đám cưới cho em gái anh (bằng tuổi tôi) với một người con trai Việt Nam. Họ biết nhau ở Australia do cùng đi du học. Do thời gian sang đây khá dài, gia đình anh kết hợp đi một tour du lịch Bắc - Nam. Người làm tour ấy cho gia đình anh là tôi, vì vậy tôi có dịp đi với gia đình anh suốt tuyến du lịch này.

Sau chuyến đi, chúng tôi cũng chia tay. Tôi về lại công ty, anh bay về nước. Trước khi chia tay, anh hỏi xin tôi địa chỉ email, để, nếu có thể, vẫn tiếp tục trao đổi với nhau như bạn bè hay anh em gì đấy. Tôi lấy viết viết vội vào lòng bàn tay anh cái địa chỉ email của tôi ở công ty, rồi lên xe đi luôn. Cố gắng không quay mặt lại nhìn thêm lần nào nữa, mà qua kiếng chiếu hậu chiếc xe du lịch, tôi thấy anh vẫn đứng trước sân bay mãi cho đến khi xe đi khuất, không thể nào trông thấy được nữa.

Ngay sau đó, công ty thay đổi cơ cấu từ Công ty Nhà Nước sang Cổ Phần. Hệ thống địa chỉ mail của tất cả nhân viên công ty cũng thay đổi. Tuy những mail gửi đến địa chỉ cũ vẫn tự động được chuyển đến địa chỉ mail mới, nhưng chỉ có thời hạn trong một thời gian ngắn. Tôi không có địa chỉ mail của anh để báo với anh điều này. Chúng tôi mất liên lạc. Tôi không nhận được bất cứ một dòng liên lạc nào từ anh nữa.

Thật lòng tôi hối tiếc, chỉ vì sĩ diện con gái, mà tôi đã không xin anh một dòng địa chỉ, hay email gì đó. Lúc đó mới thấm thía câu nói của một người bạn ngày xưa: "thà hối hận vì đã làm gì đó, còn hơn hối tiếc vì đã không làm gì ... "


Tôi search tên anh trên khắp các mạng có thể, từ skype, yahoo cho đến google. Tôi add cả đống contact vào list. Chỉ biết tìm với một cái tên. Nhưng mà biết ai mới là anh chứ? Indo có vô vàn những gã con trai mang cái tên Agus. Tôi mất dần hi vọng.

Do các mối quan hệ quen biết, tôi nhờ đến những người tiếp tân ở khách sạn nơi anh ở ngày xưa lúc anh ở Việt Nam. Họ cũng chỉ cho tôi được cái số passport, quốc tịch và ... ngày sinh nhật. Trên Passport làm gì có địa chỉ hay địa chỉ email chứ !!! Tôi thật lòng thấy không còn hi vọng.

Nhớ đến cô em gái của anh đã kết hôn với người Việt Nam, tôi tìm đến nhà cô vì hôm đám cưới Agus có mời tôi đến tham dự. Không biết bao nhiêu buổi chiều giả vờ ngồi uống cafe ở con hẻm đối diện, chỉ với hi vọng gặp cô. Cuối cùng tôi cũng gặp. Hồi hộp như một đứa học trò đi học trễ biết chắc thầy sẽ bắt phạt, tôi giả vờ tình cờ đi ngang và trông thấy cô. Vài lời chào hỏi, tôi hỏi về sức khỏe cô và gia đình cô.

Tôi ước gì tôi đã không gặp cô trong buổi chiều đó, để tôi còn nghĩ rằng anh đã quên tôi, đã có bạn gái và đang hạnh phúc với người ta rồi. Có lẽ như thế tôi sẽ ít đau lòng hơn, và sẽ quên anh nhanh hơn.

Agus chết rồi. Cô em gái và chồng cô vừa quay về Indo để dự đám tang anh, ở lại đó 1 tháng với ba mẹ để yên ủi ông bà. Rồi họ phải quay lại Việt Nam để chào ba mẹ chồng, chuẩn bị hành lý để ngày mai sẽ bay qua Aus tiếp tục chương trình học. Rồi cô khóc.

Tôi giả vờ có điện thoại, cúi xuống xem xem, rồi chào vội cô và phóng xe đi luôn, chạy trốn như một kẻ ăn cắp, chỉ cốt để cô không thấy rằng mắt tôi đã bắt đầu nhòe nước. Đi mãi xa rồi, tôi mới chợt nhớ ra rằng tôi vẫn chưa hỏi cô nguyên do tại sao anh mất. Không lẽ bây giờ quay lại chỉ để hỏi cái điều ấy?! Mà để làm gì nữa kia chứ. Có thay đổi được gì nữa đâu?!!


Vội vội vàng vàng, tôi lúc nào cũng vội vội vàng vàng như thế, mà thực sự tôi có việc gì để mà phải vội vàng đâu chứ, chỉ để che giấu cảm xúc mà thôi. Để rồi sau đó lại hối hạn là mình không ở lại thêm vài giây nữa.

Tôi khóc rất nhiều, ngồi trong công ty khóc, đi trên đường khóc (vì vậy ra đường phải đeo khẩu trang luôn, để tránh người ta nhìn chứ không phải vì tránh bụi), tối về nhà mở nhạc nghe, lại khóc. Khóc chán rồi, tôi nhờ anh IT của công ty thay cho tôi cái password máy vi tính là tên anh: "aguslimekaputra" - dài ngoằng khó nhớ như một câu thần chú và khúc khắc khập khiễng như xe đạp bể bánh chạy trên đường rải đá xanh và nhiều ổ gà !!! Nhưng trong tim tôi giờ nó êm dịu như bản nhạc "unbreak my heart" mà tôi hay nghe....

Đã 3 năm từ ngày sử dụng cái password ấy. Có lẽ giờ đã đến lúc nên đổi. Có mấy lần bảo anh IT đổi password ấy đi, anh chàng càu nhàu "em lộn xộn quá!, không ai biết password của em đâu, đến anh mà anh còn chẳng nhớ nổi mà". Rồi lại thôi. Nhưng giờ có lẽ nên thay đổi thôi. Password phải mang tên mình, hoặc ngày tháng năm sinh của mình thôi.

Cuộc sống thật đẹp khi có anh. Nhưng em cũng phải học cách cảm nhận vẻ đẹp của nó ngay cả khi không còn anh nữa ....

Jul 14, 2009

When you belive ...








Ai Cập hàng nghìn năm trước, Pharaon Seti của đất nước Ai Cập ra lệnh ném tất cả những đứa trẻ người Do Thái xuống sông Nile cho cá sấu ăn thịt. Một người phụ nữ Do Thái tuyệt vọng bỏ con trai mình vào một cái giỏ và thả trôi sông, phó mặc số phận đứa bé cho Chúa Trời. Chiếc giỏ trôi vào tận hoàng cung và được Nữ hoàng phát hiện ra, mang về nuôi nấng, xem như con ruột của mình.



Đứa bé sau này trở thành hoàng tử Moses, lớn lên trong hạnh phúc và nhung lụa bên cạnh người anh trai dòng dõi hoàng tộc là hoàng tử Ramses. Moses là chàng trai hồn nhiên và thích phiêu lưu, trong khi đó Ramses là người cẩn trọng và trầm tĩnh. Vì Ramses sẽ là người kế nghiệp Pharaon nên chàng luôn mang nặng tâm tư phải trở thành một vị Pharaon giỏi để trị vì Ai Cập trong tương lai. Moses rất yêu quý anh trai và luôn bảo vệ anh mình khỏi những lần bị vua cha phạt.



Nhiều năm sau, trong một dịp tình cờ, Moses phát hiện ra nguồn gốc thực sự của mình khi chàng gặp và được biết người nô lệ Do Thái Miriam là chị ruột của mình, người Do Thái lúc bấy giờ là hạng nô lệ cho dân và Hoàng Triều Ai Cập. Chàng không muốn tin vào sự thật và trở về cung điện. Mệt mỏi rã rời, hoang mang cực độ, Moses chìm vào giấc ngủ, chàng gặp một cơn ác mộng tái hiện hình ảnh mà những đứa bé Do Thái bị giằng ra khỏi cánh tay của người mẹ và bị ném xuống những dòng sông đầy cá sấu. Moses như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài, chàng bắt đầu nhìn những người nô lệ như những con người thực thụ. Chàng quyết định rời cung điện, lang thang trên hoang mạc và trở về làng Midianite làm một người chăn cừu. Tại đây chàng gặp những người thân yêu trong gia đình, đặc biệt là gặp cô gái Tzipporah tính tình dịu dàng nhưng mạnh mẽ dũng cảm, người trở thành vợ chàng sau này, và luôn ủng hộ chàng trong mọi quyết định.



Một hôm khi Moses đi chăn cừu, chàng được gặp Chúa. Moses chính là người được Chúa trời chọn làm người đưa tin và nhận sứ mạng cao cả - đưa những người Do Thái đang làm nô lệ cơ cực, ra khỏi đất Ai Cập, đến một vùng đất mới tự do và hạnh phúc. Ở đấy họ sẽ được làm chủ, và sống hạnh phúc. Khi ấy Pharaoh Seti đã qua đời, Ramese là người kế vị. Moses nói với anh trai mình về yêu cầu của Chúa, nhưng Rameses từ chối để người Do Thái ra khỏi ai cập, Rameses còn tức giận và bắt nô lệ Do Thái lao động nặng nhọc gấp đôi.


Moses, bị giằng xé giữa tình cảm riêng tư bởi tình huynh đệ gắn bó mật thiết, với lòng yêu dân tộc giống nòi, và sứ mạng phải giải phóng cho dân tôc mình khỏi ách nô lệ. Vượt qua bao chông gai khó khăn bởi sự cố chấp của người anh trai Pharaon quyền lực, cuối cùng Moses cũng đưa được dân Do Thái ra khỏi đất Ai Cập để đi tìm một miền đất mới.



Many nights we pray

With no proof anyone could hear

And our hearts a hopeful song

We barely understand

Now we are not afraid

Although we know theres much to fear


We were moving mountains long

Before we know we could

Oah yes

There can be miracles, When you believe

Though hope is frail Its hard to kill

Who know what miracle You can achieve

When you believe Somehow you will


You will when you believe

Mc: In this time of fear When prayer so often proves in vain

Hope seems like the summer birds Too swiftly flown away

And now I am standing here My hearts so full I cant explain

Seeking faith and speaking words I never thought Id say

There can be miracles When you believe

Though hope is frail Its hard to kill

Who know what miraclea You can achieve


When you believe Somehow you will


You will when you believe

They dont always happen when you ask And its easy to give in to your fear Ohhhhh

But when youre blinded by your pain Cant see you way safe through the rain

Thought of a still resilient voice Says love is very near

Hàng đêm ta vẫn luôn cầu nguyện Dù chẳng biết đấng tối cao có nghe thấy hay ko

Nhưng con tim ta vẫn ca hoài bài ca hy vọng Để vượt qua nỗi sợ hãi tầm thường

Dù vẫn biết còn rất nhiều thử thách Dù biết rằng phải vượt núi sông dài

Trước khi đến đích con tim ta hướng tới

Chorus: Bởi có thể lắm chứ, 1 điều kỳ diệu

Sẽ hiện ra khi ta có niềm tin Bởi hy vọng, dù mơ hồ thật đấy


Nhưng sẽ giúp ta vững bước rất nhiều Bạn đầu biết sẽ có điều kỳ diệu

Sẽ đến với bạn khi bạn có niềm tin Vậy hãy tin bạn nhé

Bạn sẽ làm được tất cả khi bạn có niềm tin

Khi nỗi sợ hãi đang vây quanh bạn Khi những lời nguyện cầu cũng vô nghĩa mà thôi

Niềm hy vọng sẽ chỉ như cánh chim mùa hạ Nhẹ chắp cánh bay mãi tận trời xa

Nhưng bạn ơi, tôi vẫn đứng nơi đây Với con tim dạt dào bao lời muốn nói

Mà chẳng thể nói ra niềm tin ở trong lòng Để rồi những lời ko lường bật thốt

(Chorus) Không phải đâu, rằng bạn cứ muốn là sẽ xảy ra

Và rồi sẽ dễ lắm nếu chìm trong sợ hãi

Nhưng bạn ơi, khi nỗi đau làm mắt bạn mờ đi

Và chăng thể tìm được đường ra khỏi cơn mưa xối xả

Hãy nhớ về 1 giọng nói sâu thẳm trong tim Nói rằng bạn ơi, đích đã ở rất gần, gần lắm



Jul 13, 2009

Một chuyến đi chơi

Cuộc đời là những chuyến đi. Gom góp kỷ niệm của những chuyến đi lại, thành những trang giấy của đời mình.


Có một gia đình đủ đầy ba mẹ, anh chị em, cháu chắt ... thì thật là hạnh phúc.


Tôi ít khi đi chơi với bạn đồng nghiệp. Ngày còn cắp sách đến trường, bạn bè thầy cô là cả thế giới của mình: sáng mở mắt dậy là đến trường, trưa ăn cơm với bạn ở trường, đến giờ chiều vào học lại gặp bạn gặp thầy. Thậm chí những ngày không có tiết học, ngày thứ bảy, cũng giỏ sách đeo ngang vai đạp xe đến trường như mọi ngày (dù trường Đại Học cách nhà gần 10 cây số !!), chỉ cốt để được gặp nhau, tay trái bịch me ngâm xoài ngâm, tay phải bịch ổi bịch cóc, học thì ít mà "tám" thì nhiều. Vui biết bao !!!


Ra trường, mỗi đứa mỗi nơi. 20 con người là 20 mảnh đời khác nhau, 20 số phận khác nhau, dù cùng tuổi, học cùng nghành: Đứa về quê, đứa du học, đứa đi dạy, đứa làm trái nghề, lại có cả đứa ... đi tu (giờ đã làm Cha Xứ rồi đấy. Oai thật !! )

Tốt nghiệp, tôi học thêm một trường chuyên nghành, rồi cũng ra đi làm. Bình thường như bao người. Thế giới rộng lớn của tôi với ngôi trường Nhân Văn đồ sộ ngày xưa, giờ gom lại, thu nhỏ lại trong mái gia đình thân thương nhỏ bé. Gia đình là tất cả. Sau giờ làm việc, thì về nhà, hoặc đi học. Thỉnh thoảng họp nhau gặp gỡ bạn bè cũ trong một quán cafe nào đấy, tán hươu tán vượn như ngày nào. Chỉ khác một điều: dường như đề tài chủ yếu bây giờ không phải là: bà cô môn Hán Hiện Đại, ông thầy môn Văn Học Phương Đông ... như ngày xưa nữa, mà giờ đề tài chủ yếu là Gia Đình: làm chồng thì phải thế này, làm vợ thì nên thế kia, con bé con tao nó thế này thế khác... Vân vân và vân vân. Đủ mọi vấn đề như người lớn. Đôi khi tôi cũng thấy kém vui !


Ngày xưa đi chơi là đi bằng xe máy, Sài Gòn - Vũng Tàu đi đi về về như đi chợ.


Bây giờ đi chơi là đi bằng máy bay, xe hơi. Nơi gần nhất để đi cũng phải là Nha Trang hoặc Đà Nẵng. Muốn đi chơi hả? Phải lên lịch sắp xếp cả tháng, có khi gần đến ngày cũng phải hủy vì có việc đột xuất.


Ngày xưa đi chơi là để xả strees, để gội đầu cho rơi rụng bớt chữ nghĩa đi kẻo nó "nặng đầu"!


Bây giờ đi chơi là để kết hợp học tập, kiểm tra dịch vụ khách sạn, khu vui chơi, nhà hàng ăn uống, để nạp thêm kiến thức mới để mà về áp dụng cho công việc !!!


Ngày xưa đi chơi, chỗ ăn ở không thành vấn đề, vui là chính (mà lần nào đi cũng thấy vui như nhau), ăn toàn đồ ăn mang theo, ngủ thì nhà trọ (20 con người cùng ngủ lăn lóc trong căn phòng giá 50,000/ đêm). Có những lúc còn nổi máu lãng tử, lôi nhau ra bãi biển, hát hò đến nửa đêm, rồi dải bạt ra cát ngủ, để sáng ra còn kịp ngắm bình minh trên biển.


Bây giờ đi chơi, khách sạn dịch vụ tốt cỡ nào cũng không thấy hoàn toàn vừa ý. Nhìn với con mắt nghề nghiệp mất rồi !

Thay đổi nhiều quá !!!


Cố gắng không nhắc đến chuyện ngày xưa nữa, mà sao nó vẫn tự trôi về. Từ trong tiềm thức.

Những ngày vừa rồi đi chơi Hội An - Huế - Đà Nẵng với vợ chồng chị gái. Cũng vui. Lại có những tấm hình xinh xinh tươi vui mà đưa vào nhật ký Blog - quyển Album không giới hạn trang. Cuộc sống tất bật lo toan, có những phút giây, những góc khuất cho riêng mình.


( Ngũ Hành Sơn )

( con cháu nhà này rất giỏi mảng leo trèo )

(tấm hình này là nhờ anh Hướng dẫn núi Ngũ Hành chụp. Hướng dẫn có khác, chụp hình sáng sủa hẳn, đúng là ... nghề của chàng !!)



( Phồn hoa phố Hội )


( Dì cõng cháu...)


( ... và cháu cõng dì !! -.-" )

Con bé Út này đúng là Quán Quân môn đi bộ nhanh, mình đi muốn trẹo xương sườn mà vẫn bị thua nó cả một đoạn )


( Biển Cửa Đại - Hội An. Tiếc là không có thời gian tắm biển Lăng Cô - Đà Nẵng. Thôi để dịp khác vậy )


( Con bé này múa cột xấu dễ sợ !! )





( Mình cũng xấu nhưng đỡ hơn nó xíu. hà hà !!)

( Xã hội đen !! -.-)

(sợ em chưa?!)

Jul 7, 2009

Ném đá


Chúa Jesus đang ngồi một mình trên tảng đá... Bỗng có nhiều nhà trí thức và tu sĩ lôi đến một dâm phụ bị bắt tại trận đang ngoại tình. Sau khi ném người đàn bà tội lỗi ấy vào giữa đám đông, trước mặt Jesus, họ nói với Người:

- Thưa ông, mụ gian phụ này đã bị bắt quả tang trong khi phạm tội. Theo luật Moise, thì phải bị ném đá. Vậy ông nghĩ thế nào?

Jesus không nói gì cả, Người lấy ngón tay viết viết trên cát

Nhưng bọn ấy cứ chất vấn mãi... Jesus, không thể làm thinh được nữa bèn ngước mặt lên, nói:

- Trong tất cả mọi người ở đây, ai là người chưa từng làm tội lỗi thì có quyền ném viên đá đầu tiên!

Khi nghe lời phán ấy, dân chúng im lặng, rồi bắt đầu tản lần từng người một. Bắt đầu từ những người lớn tuổi nhất. Sau cùng chỉ còn có Jesus và người đàn bà tội lỗi mà thôi.

Jésus bèn hỏi người đàn bà:

- Những kẻ tố cáo đi đâu cả rồi? Không một ai lên án ngươi cả sao?

Người đàn bà thưa:

- Không ạ!

Jésus nói:
- Ta cũng vậy! Thôi về đi và đừng phạm tội nữa.

Lời bình:

Tế nhị làm sao câu nói bất ngờ của Chúa Jesus!

Người ta thường quan niệm rằng người đạo đức là người rất ghét người tội lỗi. Càng ghét tội lỗi bao nhiêu càng chứng tỏ mình đạo đức bấy nhiêu. Dân chúng tin rằng Jesus là người đạo đức rất cao, phen này mụ gái dâm loàn kia phải một phen điêu đứng.

Bất ngờ thay, Jesus lại bênh vực dâm phụ bằng cách không lên án, còn quay trở lại lên án tất cả: "Ai chưa từng tội lỗi, được quyền ném viên đá đầu tiên".

Đừng lên án, để không bị lên án.

Trong câu truyện không thấy nói ai là người đầu tiên đã bỏ ra đi, nhưng những kẻ đầu tiên đã bỏ ra đi là những cụ già, nhất là những cụ già đầu bạc như bông, thứ đến là những nhà trí thức tài cao học rộng, rồi các vị tu sĩ đạo mạo nghiêm trang mà trước đây đã hằn học lên án tử hình người đàn bà ngoại tình này...
Nhưng biết tự xét và dám tự nhận là mình đã từng làm nhiều tội lỗi và có đủ liêm sĩ ra đi không dám gian dối ném viên đá đầu tiên, kể ra cái xã hội mà Chúa Jesus cho là giả dối ấy, so với ngày nay, thì vẫn còn là xã hội hết sức lương thiện rồi!