
Ba tôi nằm bệnh viện tròn 10 ngày. Sáng ngày thứ 10 bác sĩ ký giấy cho xuất viện.Bệnh của ba trầm trọng thực sự: ban đầu vào bệnh viện cấp cứu do xuất huyết bao tử và rối ruột. Sau một loạt siêu âm, xét nghiệm, kết quả thật kinh hoàng: bệnh ung thư gan đã chuyển sang giai đoạn 2 (mới phát hiện bệnh khi bắt đầu giai đoạn 1 cách đây 4 tháng), sỏi mật, lá lách to và thêm bệnh suy tủy cấp.
Mẹ và các anh chi lo sốt vó với tất cả những gì cần làm và có thể làm: chạy chọt tìm kiếm bác sĩ giỏi từ các nguồn quan hệ quen biết, tham vấn mọi người về các bệnh viện có chuyên môn nhất với các căn bệnh của ba, và thậm chí là.... bàn tính về vần đề mua đất ở đâu cho ...đẹp. Và tất nhiên không thể thiếu đi việc quan trọng nhất với chúng tôi: mời Linh Mục đến xức dầu và cầu nguyện cho ba ngày đêm.
Đêm ba được các bác sĩ đưa vào mổ, tất cả thành viên trong gia đình không một ai vắng mặt (vì các bác sĩ đã thú nhận rằng: ca mổ này chỉ là giải pháp cuối cùng phải thực hiện, và tính mạng của ba là 9 phần chết và chỉ 1 phần nhỏ nhoi hi vọng là sống sót, bởi với sức khỏe của ông, có nguy cơ thiệt mạng trước khi ca mổ kết thúc). Ba biết thế, mà sao quá đỗi bình tĩnh! Ba trở nên tỉ mỉ đến từng việc vụn vặt nhất: dặn mẹ giữ gìn sức khỏe, đừng ăn đồ ăn cũ để qua đêm vì ba biết tính mẹ tiết kiệm, thường ráng ăn đồ ăn cũ thừa của những hôm trước vì ba mẹ đã từng trải qua những ngày tháng rất nghèo đói; dặn 3 chị em tôi tối tối trước khi đi ngủ xem cửa nẻo cẩn thận kẻo trộm chui vào nhà mà không biết (nhà giờ chỉ còn ba mẹ và 3 chị em gái chúng tôi sống với nhau, ba nằm viện - mà nếu ông mất đi - thì chỉ còn lại mẹ và 3 cô con gái nhỏ mà tôi - 25 tuổi - là lớn nhất, không có đàn ông trong nhà); ba dặn mẹ trước khi ba vô viện có đặt mua ở cửa hàng bách hóa gần nhà chục ký gạo nếp, định bụng ăn dần vì ông bị đau bao tử, nhưng nếu ba mất thì nhớ qua bên đó lấy về mà nấu xôi cho các con ăn...Ba làm tôi rơi vào một tâm trạng vô cùng khó hiểu: tuyệt vọng và thấy mình bất lực. Nhưng tôi đã không khóc từ lúc ông được đưa vào bệnh viện trong cơn đau bụng quằn quại, cho đến trước khi ba mổ. Không hiểu tại sao, tôi không cảm thấy linh tính của mình mách bảo rắng tôi sẽ mất ba lần này, vì thế trong khi chị gái u buồn và lo lắng, lặng lẽ lau nước mắt, thì ngược lại mắt tôi ráo hoảnh. Tất cả những cảm xúc dồn nén trong lòng chỉ bật ra thành tiếng khóc - khóc òa lên như một đứa trẻ đang chơi bất ngờ bị ai tước đi món đồ chơi yêu thích - khi thấy ba tôi, mắt nhắm nghiền như người đang ngủ, mà vẫn điềm nhiên hát bài hát cầu nguyện cuối cùng khi Linh Mục đến xức dầu cầu nguyện lần cuối.
Thật may mắn là tôi còn có các anh các chị, họ điềm tĩnh, thông minh và nhanh nhẹn. Họ là chỗ dựa cho chúng tôi và cũng là chỗ dựa cho nhau - Tôi hạnh phúc vì chúng tôi thật sự là một GIA ĐÌNH. Trong suốt quãng đời 25 năm của mình, từ những ngày thơ ấu - có ba có mẹ và 8 anh chị em chúng tôi sống với nhau trong một mái nhà, chưa bao giờ chúng tôi bất hòa đến mức xô xát, hận thù hay ganh đua nhau, cũng chưa bao giờ làm gì cho ba mẹ đau lòng. Chỉ có 2-3 anh chị lớn nhất là nhận được sự chăm sóc và dạy dỗ trực tiếp từ ba mẹ, còn lớp sau, chúng tôi, lại được các anh chị thay ba mẹ mà chăm sóc dạy bảo. Nhà nghèo đông con là thế đấy!!
Người ta không chọn được chỗ mà sinh ra cho mình. Thưở bé tôi thường ước ao tôi sinh ra trong 1 gia đình khá giả hơn, như các bạn, sinh ra trong gia đình ba mẹ là dân trí thức, giáo viên, bác sĩ... Nhưng có khác gì đâu? Người ta sinh ra ở đời ai mà chẳng bắt đầu từ trần trụi, không răng không tóc và đều bắt đầu bằng tiếng khóc? vậy thì sinh ra trong gia đình khá giả hay nghèo nàn thì có khác gì nhau? Mãi đến khi lớn lên, biết suy nghĩ và nhận thức cuộc sống, tôi mới hiểu rằng cái vốn quý giá của con người khi sinh ra trong một gia đình nào đó, không phải là ở sự trí thức hay giàu có sẵn của bố mẹ, mà là ở nền tảng đạo đức gia đình.
Gia đình tôi không sống trong khu cư xá yên tĩnh sạch đẹp. Ngôi nhà của chúng tôi không cao ráo kín cổng cao tường, nền nhà bóng loáng có thể soi gương. Ba mẹ tôi không trẻ không sang, ba sáng ra đọc báo, tập thể dục, mẹ sáng ra xách giỏ thong dong đi chợ. Các anh các chị không phải ông chủ nọ bà chủ kia hay giáo viên bác sĩ. Nhưng có một điều, bất cứ ai đến nhà tôi, dù chỉ một lần, cũng nhận ra một sự khác biệt: gia đình tôi lúc nào cũng ngập tiếng cười đùa!! Đó chính là niềm hạnh phúc và tự hào nhất mà tôi có khi nghĩ về gia đình mình. Bây giờ, cho dẫu các anh các chị đã lập gia đình, sống riêng, nhưng cũng không cách xa "ngôi nhà tổ" là bao, những tiếng cười, tiếng nói của chúng tôi vẫn vang lên trong căn nhà mà thưở bé chúng tôi đã cùng sống, và bây giờ, khác hơn một chút là trộn lẫn với tiếng cười tiếng nói của chúng tôi còn là tiếng cười tiếng nói và cả tiếng hét la đùa giỡn của một đàn cháu mỗi ngày một thêm đông.
Nhiều khi trong cuộc sống, người ta mải chạy theo nhịp sống hối hả mà quên đi mất nhưng thứ thật giá trị xung quanh mình. Đứng trước nguy cơ mất đi một người thân thương, tôi mới nhận ra được : mọi thứ, từ công việc, đến tình yêu, niềm vui và những trò giải trí... tất cả đều không còn giá trị. Đến lúc ấy thì chỉ muốn đánh đổi tất cả để đổi lấy mạng sống của người thân thương mình.
Bây giờ thì ba đã về nhà rồi. Thật là một phép lạ!! Dẫu vẫn biết rằng ba sẽ bỏ chúng tôi mà ra đi theo căn bệnh quái ác không thể chữa, chỉ còn là vần đề sớm hay muộn, nhưng dẫu còn một ngày sống thì có nghĩa là tôi vẫn còn một ngày hạnh phúc khi còn đủ cả cha cả mẹ. Thật đáng thương cho những người con mồ côi (cha hoặc mẹ, và lại đáng thương biết mấy nếu mồ côi cả cha lẫn mẹ), và thật hạnh phúc cho những ai vẫn còn cả Cha và Mẹ. Mong là họ hiểu được và biết trân trọng điều này.